Mạnh Mẽ Và Chinh Phục

Chương 52. Như đi trên băng mỏng

Thúy Thúy bĩu môi, có hơi bất mãn dỗi một câu, “Đau cái cái gì nha? Phu nhân thê thảm như còn không phải do đốc chủ hành người à?”

Tiểu Trúc Tử kinh hoàng khi nghe thế, trái tim đập nhanh một nhịp, vội vàng duỗi tay che miệng Thúy Thúy, nôn nóng nói: “Lời này không thể nói bậy, nếu bị người khác nghe thấy được thì đầu của hai chúng sẽ rơi xuống đất đó.”

Sau khi Thúy Thúy phản ứng lại cũng có chút kinh sợ, vội vàng gật đầu như giã tỏi, không dám nói thêm câu nào nữa tráng phạm vào quy củ.

Tiểu Trúc Tử vừa muốn mở miệng nói thì nghe thấy trong phòng truyền đến một âm thanh yếu ớt, “Hai ngươi vào đi.”

Thanh Đại vốn định tiếp tục nằm nghỉ nhưng thân mình lại đau nhức đến mức lăn qua lộn lại đều không ngủ được. Tiếng của Thúy Thúy và Tiểu Trúc Tử chỉ cách nàng một cánh cửa, ít nhiều thì nàng vẫn nghe thấy được. Dù sao cũng ngủ không được nên nàng gọi hai người họ vào luôn.

Thúy Thúy vào phòng lập tức để thức ăn và thuốc mang tới lên bàn, mùi vị chua xót vẫn còn quanh quẩn trong phòng. Nàng ta dâng chén thuốc lên cho Thanh Đại, “Phu nhân, đây là chén thuốc bổ đốc chủ dặn nô tỳ đưa cho người, người tranh thủ lúc còn nóng mà uống.”

Nghe đến tên của Tần Tứ, cảm xúc trong mắt Thanh Đại hơi thay đổi, trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.

Nàng từ từ mà nhìn về phía chén thuốc, từ trong chén bay lên những ngọn khói trắng lượn lờ. Nước thuốc có màu đen như mực, mùi vị tanh hôi khó ngửi.

Chỉ mới ngửi một chút mà Thanh Đại cũng có thể nhận ra chén thuốc này có mùi không giống thuốc bổ hằng ngày nàng uống. Nàng lập tức rõ ràng đây không phải là thuốc bổ.

Nàng cũng mơ hồ đoán được chuyện này sẽ diễn ra, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy chén thuốc thì trong lòng vẫn đau đớn không thôi.

Nàng nhắm mắt lại, cau mày uống hết chén thuốc. Mùi vị chua xót đến cực điểm, trong cổ họng tràn ngập vị thuốc, cực kỳ khó chịu.

Nàng đang muốn uống chút nước trà, Tiểu Trúc Tử lại dâng lên một đĩa trái cây nhỏ.

Đó cũng là thứ Tần Tứ tặng.

Nếu là lúc trước, nàng nhìn đến quả Tiêu Tử nhất định sẽ rất vui mừng, chỉ là hiện tại tâm tình nàng có chút biến hóa, nhìn thấy quả Tiêu Tử tâm tình cũng từ từ rút đi.

Thanh Đại quay đầu đi, lạnh nhạt nói: “Đem xuống đi.”

Tiểu Trúc Tử nghi hoặc, chẳng phải mỗi lần phu nhân uống thuốc đắng đều muốn ăn quả do Đốc Xưởng đưa tới, vậy sao lần này lại không ăn?

Hắn kỳ quái nói: “Quả này rất ngọt, không phải ngày thường phu nhân thích ăn quả này nhất sao?”

Thanh Đại không nghĩ tới Tiểu Trúc Tử không rõ quan hệ cứng ngắc giữa nàng và Tần Tứ, nàng dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Con người sẽ luôn thay đổi... Quả này cũng không còn ngọt như lúc trước, đem xuống đi.”

Tiểu Trúc Tử nghe mà như lọt trong sương mù, mờ mịt thay trà nóng đưa lên.

Sau khi Thanh Đại súc miệng thì tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi, thuốc này thế mà lại có tác dụng an thần, rất nhanh nàng đã tiến vào mộng đẹp.

Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần uống thuốc một lần là đủ rồi, không ngờ rằng mấy ngày nay Tiểu Trúc Tử đều không ngừng đưa thuốc tới.

Liên tiếp mấy ngày mới không thấy Tiểu Trúc Tử đưa tới nữa.

Có lẽ Tần Tứ cảm thấy nàng đã không còn uy hϊếp gì.

Thanh Đại không nghĩ tới hắn, cũng không ra cửa, chậm rãi ở trong phòng chép lại ‘Nữ giới’. Kỳ hạn là ba ngày sau thì nàng cũng chỉ mới chép được bốn lần.

Thế mà Tần Tứ lại không phái người tới thúc giục nàng.

Thanh Đại không biết nên vui hay nên buồn, lại ở trong phòng hoảng hốt qua năm sáu ngày, mới chép đủ mười lần ‘Nữ Giới’, đưa cho Tiểu Trúc Tử đem tới cho Tần Tứ.

Những tờ giấy mang theo chữ viết này đưa ra ngoài, giống như đá chìm dưới biển, không đánh nổi lên một chút gợn sóng.

Nàng không nhận được phản ứng của hắn, cũng không nhận được bất cứ một lời giải thích nào.

Đã lâu không gặp hắn, cho dù nàng đã mở cửa phòng mấy ngày, cũng không thấy bóng dáng hắn đi ngang qua cổng viện.

Đôi khi Thanh Đại sẽ nghĩ rằng có phải hắn sẽ không bao giờ đến thăm nàng nữa hay không.

Đại khái là hắn đã quên mất rằng còn có một phu nhân như nàng.

Hắn không có ở đây... Ít nhất cũng có thể thanh tịnh đôi chút...

Nàng tự nhủ.

Dần dần, sắc thu ngày càng trở nên đậm màu hơn.

Sân viện vô cùng vắng vẻ, sương gió lạnh lẽo bắt đầu lay động, lá thu khô vàng làm thành một mảnh tịch mịch. Trên bầu trời toàn là tro bụi, những đám mây cũng mất đi hình dạng uyển chuyển vốn có, giống như bị nhúng vào một chậu mực, màu sắc chỗ sâu chỗ nông, nhìn vào chỉ thấy một mảng hỗn độn nhưng lại khiến con người ta mê mang kỳ lạ.

Những đám mây có đôi khi mang đến những cơn mưa trong vắt, có đôi khi lại mang tới một đàn chim nhạn bay nghiêng, mây đơn cô tịch, tiếng ai làm động lòng người.

Thanh Đại nhìn đàn chim tự do tự tại kia, thần sắc trong mắt lại càng cô đơn thêm chút. Nàng lẳng lặng ngồi trong viện, không oán trời trách đất nữa mà đứng dậy đi ra ngoài một chút.

Đã lâu không rời khỏi viện, nàng cảm thấy cả người đều rầu rĩ, không thở nổi. Vừa đi ra khỏi viện, mới phát hiện cảnh sắc bên ngoài cũng đã dần thay đổi, vẫn trang nghiêm như cũ nhưng lại không còn dáng vẻ tiêu điều, vắng vẻ.

Sau này nếu nàng không có việc gì thì cũng sẽ đi ra ngoài dạo một lát, miễn cho ở trong căn viện nhỏ hẹp kia nghẹn đến hỏng cả người.

Thanh Đại nhìn cảnh sắc không còn giống với ngày xưa mà cười nhạt. Khi ngước mắt nhìn về phía trước, bước chân của nàng đột nhiên dừng lại.

Chỉ vì phía trước là người mà nàng vẫn luôn muốn gặp.

Vẫn là một dáng vẻ oai hùng như trước, thắt lưng thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng, khí thế cả người âm trầm như Diêm Vương, thịnh khí lăng nhân.

* Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía.

Nàng không khỏi kinh hoàng, bình thường giờ này hắn đều đang ở trong cung, sao giờ lại còn ở trong Đốc phủ?

Thanh Đại kinh ngạc, thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, giống như không muốn nhìn thấy nàng, nàng theo bản năng lui lại vài bước, rồi lại chậm rãi dừng lại.

Nàng ở trong Đốc phủ, vẫn phải dựa vào hắn. Trước mắt nhất định không thể làm như không thấy mà tránh hắn, nàng do dự một chút rồi trấn tĩnh cúi đầu chắp tay thi lễ với hắn.

Trên mặt Tần Tứ có chút ngoài ý muốn, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp nàng giữa đường.

Hắn còn nhớ rõ lời nói trước đó của Thanh Đại: “Không muốn gặp bất cứ người ngoài nào.”

Hắn cũng giận dỗi không đi tìm nàng.

Tính ra cũng đã mười ngày không gặp nàng, hôm nay bất tri bất giác đến gần viện tử của nàng, vốn định từ xa nhìn xem nàng sống như thế nào, lại không ngờ nàng cũng ra ngoài.

Hắn vừa mừng vừa sợ, trên mặt lại không biểu lộ ra một chút cảm xúc nào trong lòng.

Hắn nhắm nửa mắt, cẩn thận đánh giá Thanh Đại, thấy mặt nàng gầy đi một chút, sắc mặt cũng không còn hồng hào, nhìn vào rất dễ có thể biết được khoảng thời gian này nàng trải qua không hề tốt.

Có lẽ là do bát thuốc tránh thai kia.

Hắn như có chút lo lắng, vừa muốn tiến lên quan tâm nàng một câu, lại thấy nàng lui ra sau vài bước, giống như là đang cự tuyệt hắn tới gần.

Nhất thời trong lòng Tần Tứ dâng lên một cảm giác chua xót, giống như có ngàn vạn con côn trùng gặm nhấm trái tim hắn, căn bản không cần thân xác này nữa.

Biểu tình trên mặt hắn trở nên nặng nề hơn một chút, căn bản cũng không nói gì, phất tay áo lạnh lùng xoay người rời đi.

Hắn sải bước đi ra, trái tim lại bắt đầu mãnh liệt đập không ngừng, vừa tức giận vừa phẫn nộ.

Cho dù hắn tức giận tới cỡ nào thì đều đối với nàng đều vô pháp.

Đánh không được, mắng không được, nói càng không được.

Hắn cũng không thể đối đãi với nàng giống như tù nhân ở Đông Xưởng xưởng đốc được, dùng dụng hình với nàng, ép buộc nàng chủ động đến bên cạnh hắn.

Thật sự là tức đến đầu đau cả đầu.

Tần Tứ vừa nghĩ đến việc của Đông Xưởng lại nhớ tới sáng nay lúc thượng triều, Binh bộ Thượng thư còn oán hắn. Hắn vốn không có ý định để ý tới Thượng Thư đã hơn năm mươi tuổi kia. Cảm xúc tức giận vẫn đang dâng lên trong người hắn, chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu.

Tần Tứ càng nghĩ càng cảm thấy mình cần tiết ra chút lửa giận, lập tức ra ngoài tìm phiền toái cho mấy tên đại thần cổ hủ đó.



Thời tiết cuối thu se se lạnh, bầu trời xanh thẳm không nhiễm một hạt bụi. Những tia nắng cuối cùng chiếu vào những đóa hoa vượt qua cả mặt sông. Vẩy cá vi ba cùng nước sông xanh biếc càng tăng thêm sắc màu rực rỡ, hết sức mỹ lệ.

Bên trong nước sông thường có một hai con cá cẩm sắc nhỏ từ mặt nước nhảy ra, quẫy đuôi tung tăng bắn vài giọt nước lên bờ.

Những mái nhà ngói đen trụ hồng, vòm cầu có các phiến đá màu xanh, những cành trúc màu xanh lá đung đưa yểu điệu. Có một bóng dáng mặc y phục màu hồng cánh sen cùng mũi giày được thêu tinh xảo chậm rãi đi qua, phía sau còn kèm theo một tiểu nha hoàn đang cầm dù giấy.

Các nàng đi xuống cầu đá rồi đi đến chỗ sâu phía trong ngõ nhỏ. Sau đó lại đi một lúc đến trước ngôi nhà ẩn trong phố xá sầm uất, đến phòng sách mà Thanh Đại đã tới lui rất nhiều lần. Nơi này không trưng bày những cuốn sách phổ biến trên đường phố, mà chủ yếu là những cuốn sách cổ xưa ít ai biết đến. Nàng thực sự rất vui vẻ vì chúng.

Vừa đến phòng sách Thanh Đại đã cười khanh khách, vào phòng chọn ra những cuốn sách mang hương vị xưa cổ.

Thúy Thúy cũng theo phía sau nàng vào trong phòng, cẩn thận nhìn Thanh Đại chọn sách. Nàng ta không biết chữ nhưng cũng có chút xíu ấn tượng về hình dáng con chữ.

Nàng ta nhìn thấy những quyển sách Thanh Đại cầm đều giống y đúc những cuốn sách mà Tần Tứ đã từng tặng qua, rương đựng sách trong phủ vẫn còn.

Thúy Thúy biết rằng Thanh Đại hẳn là vẫn còn giận Tần Tứ. Chỉ là chuyện cũng đã qua hơn nửa tháng, hai người dù cho có tức giận cũng nên nguôi bớt.

Lúc trước Thúy Thúy tuy có chút ghét Tần Tứ những nhìn Thanh Đại và Tần Tứ như vậy, chỉ sợ kết quả vẫn hại tới Thanh Đại.

Nghĩ như vậy, trên mặt nàng ta có hơi buồn. Vì suy nghĩ cho cuộc sống sau này của Thanh Đại, Thúy Thúy do dự mở miệng nói: “Phu nhân, nếu người muốn xem sách, Thúy Thúy tới đó mua cho người.”

Thanh Đại chọn đến một cuốn sách có nội dung khá hài hước, đang từ từ lật xem, nghe vậy thì nhẹ giọng: “Không sao, rảnh rỗi không có việc gì nên tới xem một chút.”

Thúy Thúy nghĩ nghĩ, vẫn chần chờ chưa nói: “Không phải đốc chủ cũng cho tặng phu nhân mấy cuốn sách kia sao? Tại sao phu nhân lại không xem.”

Tay Thanh Đại chợt run lên, cuốn sách đang cầm thiếu chút nữa rơi xuống. Nàng có chút luống cuống mà nắm chặt tay, đôi mắt đã nhiễm một phần tịch mịch, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Không cần xem vội”. Nàng vẫn còn tức giận, cho nên không muốn chạm vào đồ vật mà Tần Tứ đưa tới.

Nàng băn khoăn về ý nghĩ của Tần Tứ, sợ hắn sẽ nghĩ nhiều nên thường xuyên tránh đi đến thư phòng. Mục đích chính là tránh chạm mặt Liễu thị lang, bởi vì y cũng thường đi đường đó.

Thanh Đại cũng hy vọng Tần Tứ có thể biết rõ rằng nàng và Liễu thị lang là trong sạch, không có quan hệ mờ ám gì.

Nàng chờ mong Tần Tứ sẽ đến tìm nàng, sẽ nghe nàng giải thích, sẽ nói cho nàng chân tướng về việc giả thân phận hoạn quan.

Nhưng mà hắn lại không đến.

Hắn luôn một đường bôn ba qua lại giữa Hoàng cung và Đông Xưởng, đôi khi lại ghé qua doanh trại quân binh. Trừ lần ngẫu nhiên gặp phải lúc trước thì cả nửa tháng tiếp theo nàng cũng không gặp phải hắn. Nàng cũng dần dần quen với những ngày tháng chờ đợi tịch mịch như vậy.

***

Hoàng cung, Ngự thư phòng.

Hoàng đế đang mặc long bào khí phái ngồi phía sau bàn, sau lưng và hai cánh tay đầu được thêu mỗi bên một con rồng, phương tâm khúc cổ mặc đồ trưng bày cùng thông thiên quan, ở dưới hàm thắt nút, khí phách đế vương nặng nề đập vào mặt, đủ để vững cả sông núi.

Mà Tần Tứ ngồi cách đó không xa lại càng có khí thế kinh người, tay áo rộng có cổ tròn màu vàng, rải rác đôi chỗ màu đen. Trên đầu đội mũ vàng thiết kế tinh xảo cũng không thấp hơn long quan của Hoàng đế là bao.

Hắn hơi cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng ngọc. Búi tóc như đao cắt, lông mày như mực vẽ, mặt như cánh đào, ánh mắt lạnh như băng.

Ánh mặt trời vàng nhạt ôn hòa chiếu vào trong mắt hắn, lại không thể nào hòa tan được cảm giác lạnh lẽo kia.

Hoàng đế đang nghiêm túc xem tấu chương, hắn liền ở bên cạnh uống trà. Chỉ là hôm nay hắn vô cùng kén chọn, lúc thì chê trà nóng, lúc thì chê trà lạnh, lúc thì lại chê lá trà không đủ tươi.

Cung nữ hầu hạ chạy lên chạy xuống thay bốn năm lần trà, lần cuối cùng dâng lên nước trà, cả người đã nơm nớp lo sợ, sau lưng sắp bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Cũng may Tần Tứ không phạt nàng, hắn cũng không nếm trà nữa, chỉ cúi đầu suy nghĩ sâu xa, dường như đang chìm vào trạng thái mê mang, lo âu bất định.

Rõ ràng Hoàng đế và Tần Tứ không có chính sự gì để nói, Tần Tứ lại không có ý rời đi, ở lại ngự thư phòng ngồi một lúc lâu, giống như không muốn trở về Đốc phủ.

Hoàng đế liên tục ngẩng đầu nhìn Tần Tứ. Tần Tứ ngồi đây chọc cho hắn căn bản không cách nào an tâm xem tấu chương.

Hắn loáng thoáng có thể phát hiện được nguyên nhân Tần Tứ bất thường, hắn mấy lần cố ý vô tình nhắc tới Thanh Đại thì sắc mặt Tần Tứ lập tức trở nên âm trầm dọa người.

Hắn lập tức đoán được là đôi phu thê này đang cãi nhau.

Lúc nào Tần Tứ cũng bày mưu tính kế, mọi chuyện đều nằm trong tay hắn, thế mà lại ngã xuống trên người phu nhân nhà mình.

Trong mắt Hoàng đế không khỏi nổi lên một tia hứng thú, lập tức buông tấu chương vốn đã không xem vào mắt, bên miệng cũng mang theo chút ý cười, cảm thán nói: “Ý thu cũng càng đậm rồi.”

Tần Tứ đợi hương tàn hết, trà cũng trở nên lạnh, nhưng không có ý tiếp tục uống trà. Nghe vậy, hắn vẫn chưa ngước mắt lên, tựa hồ không có ý định để ý tới Hoàng đế.

Hoàng đế thấy Tần Tứ lạnh lùng như vậy, không khỏi đỡ trán thở dài một tiếng, lại hắng giọng nói: “Trẫm gần đây không có việc gì phiền lòng, có thể dành ra một ít thời gian.”

“Cuối thu là lúc thích hợp nhất để săn bắn. Nếu qua khoảng thời gian này, thú vật sẽ trốn vào sơn động tránh đông.”

“Gần đây trẫm… Có thể đi săn mùa thu một bữa được rồi”.

Hoàng đế nói xong, lơ đãng nhìn về phía Tần Tứ, “Tần Đốc xưởng, ngươi cũng không có gì phiền lòng nhưng lại làm lụng vất vả, hay là theo trẫm cùng đi săn thu đi.”

Tần Tứ đối với những chuyện này một chút hứng thú cũng không có, nhưng trạng thái gần đây của hắn vẫn khá uể oải, rất cần một chút chuyện mới mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu óc. Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, "Ừm.”

Hoàng đế tâm tư kín đáo, quan sát tỉ mỉ, thừa dịp lần này Tần Tứ đáp ứng việc đi săn thu mà nói tiếp: “Trẫm cũng đã lâu không gặp qua Đốc xưởng phu nhân, hay là Tần Đốc xưởng gọi phu nhân cùng đi?”

Tần Tứ nghe vậy, trong lòng chợt trầm xuống, thanh âm cũng lạnh đi một chút, “Không cần.”

Hoàng đế nhướng mày, ý cười trong mắt càng sâu, “A? Tần Đốc xưởng thật đúng là thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời.”

“Quan hệ của Tần Đốc xưởng và phu nhân nhìn vào khá là cấp bách. Bây giờ ngươi lại không để ý tới, như vậy là định tiếp tục lạnh nhạt với phu nhân một thời gian dài nữa sao?”

“Một tháng, hai tháng, nửa năm hay là năm năm?”

Tần Tứ ngẩn ra, không ngờ Hoàng đế lại phát giác tâm sự ẩn sâu trong lòng hắn. Nghe Hoàng đế nói như vậy, hắn cũng hơi động tâm.

Hắn cũng không muốn cùng Thanh Đại cứ luôn ở trong mối quan hệ căng thẳng như đi trên băng mỏng này. Nhưng lại không tìm được cách nào để có thể hòa giải với nàng. Chỉ vì...

“Nàng không muốn gặp Bổn đốc.”

Tần Tứ khẽ cúi đầu, bóng sợi tóc rũ xuống hơi che đi đôi mắt, nhìn không rõ cảm xúc của hắn.

Hoàng đế vừa nghe liền biết Tần Tứ đã buông lỏng, bất đắc dĩ lắc đầu, cười thầm hắn lại không rõ tâm tư nữ nhân như vậy.

Giọng nói Hoàng đế chậm lại, cười nói: "Để cho nàng đến đi, các ngươi cùng nhau đi săn, nói không chừng quan hệ lại có thể hòa hoãn.”

Đôi mắt Tần Tứ khẽ động, khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một cũng nổi lên một tia kinh ngạc. Sắc mặt lại dần dần trở nên nghiêm túc, giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ.

Hoàng đế thấy thế, liền thăm dò nói: “Chuyện này quyết như thế?” Tần Tứ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, tỉ mỉ cân nhắc trong chốc lát, mới thản nhiên đáp một tiếng, “Tùy người.”

Lời hắn vừa dứt, Hoàng đế lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, lúc này mới có tâm tư nhìn đống tấu chương đang chất thành núi kia.

Tần Tứ vẫn giữ biểu cảm như thường ngồi trên ghế điêu khắc, không biết đang suy nghĩ cái gì, hai đầu môi mỏng dần dần nhếch lên một chút.

Hắn dường như phát hiện ra sự khác thường của mình, vì ẩn đi tâm tư của bản thân mà cầm lấy chén trà đã lạnh lẽo trên bàn uống một ngụm.

Tâm tình có chút kích động lại làm hắn không thể phát giác rằng nước trà đã sớm nguội.