Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 86: Tranh cãi lý lẽ

[Ngự Thư Phòng]

"Bệ hạ, Ngôn nhi chắc chắn là bị vu khống, nó là đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ không tùy tiện mà..."

"Rầm..."

Lý hoàng hậu đang cố cầu xin giúp đứa nhi tử ngốc này của mình, lại bị tiếng đập tay xuống bàn của hoàng đế bệ hạ làm hết cả hồn.

"Nàng còn cố cãi lý cho nó? Ngoan ngoãn, không tùy tiện? Đám thϊếp thất trong phủ của nó là đồ bỏ đi hết sao?"

Lý hoàng hậu miệng mồm cứng đơ, lần này xem ra bà ấy không có cơ hội để giúp rồi chỉ sợ càng nói càng khiến cho hoàng đế tức giận, tới lúc đó khó mà cứu nổi người, vì thế bà ấy liền im thin thít.

Lục Ngôn quỳ ở một bên, nghe phụ hoàng và mẫu hậu của mình nói chuyện, y tức giận trong lòng. Rõ là không phải y cố ý, là nữ nhân kia cố tình hãm hại y, quyến rũ y mà còn bắt y phải chịu tội? Y không phục, tức quá đi mà.

"Phụ hoàng, là nữ nhân đó quyến rũ con thật mà, cô ta rõ ràng là cố ý gài bẫy con..."

Nghe nhi tử của mình nói vậy, hoàng hậu liền chạy lại ôm chặt con trai vào lòng, nước mắt tuôn chảy.

"Bệ hạ, người nghe con nó nói rồi đó, nữ nhân kia là hồ ly tinh, cô ta cố ý quyến rũ Ngôn nhi, nên mới thành ra cớ sự này. Xin bệ hạ suy xét..."

Chưa để Lý hoàng hậu nói hết câu thì một viên thái giám đã chạy từ ngoài cửa vào thông báo.

"Bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương...Cảnh vương đã đến rồi ạ."

Lý hoàng hậu và ngũ hoàng tử gần như sụp đổ khi nghe thông báo kia, quay đầu lại phía cửa thì thấy một thân nam nhân trung niên, tóc tai buộc lên gọn gàng, thân mặc vương phục màu đà đúng tuổi, khuôn mặt khắc khổ từng trải sự đời lại hiền hòa không tỏ ra hung dữ.

Thanh Trọng bước vào trong Ngự Thư phòng, nhìn thấy cảnh tựa mẫu tử Lý hoàng hậu - ngũ hoàng tử khóc lóc quỳ dưới đất thì khó hiểu một chút. Nếu đã là chuyện nhà vì sao lại còn mời ông vào cung, chẳng lẽ là có chuyện gì liên can tới di mẫu của ông (tức thái hậu) ư?

"Thần Cảnh vương - Thanh Trọng, khấu kiến bệ hạ, hoàng hậu, ngũ hoàng tử an."

Hoàng đế nhìn thấy Thanh Trọng hành đại lễ với mình mà cảm thấy xấu hổ liền đứng dậy khỏi ngai vàng, lập tức chạy tới đỡ lấy Thanh Trọng, giọng mang theo gì đó áy náy.

"Thanh Trọng lão đệ không cần phải hành lễ, ta nửa đêm mời đệ tới là có việc muốn nói, có gì thì đệ cũng hãy bình tĩnh nghe ta nói hết đã, được chứ?"

Càng nghe Thanh Trọng càng cảm thấy không ổn tý nào, chẳng lẽ bên thái hậu thực sự đã xảy ra chuyện rồi?

"Bệ hạ người quá lời rồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi? Bệ hạ người cứ nói, thần xin rửa tai lắng nghe."

Hoàng đế lúc này không biết phải nói thế nào, bắt đầu từ đâu mới là hợp lý, đành đẩy sang cho người bên cạnh.

"Chuyện này...Lưu Uy ngươi nói đi."

Lưu công công nhận lệnh, nói hết toàn bộ đầu đuôi mọi việc mà mắt thấy tai nghe, từ việc ma ma quản sự tới cung của Diệp Hách quý phi tìm bệ hạ, cho tới khi phát hiện ra đôi nam nữ trong phòng lại chính là Lục Ngôn và Thanh Uyển Ngọc.

Trong Ngự Thư phòng lúc này chỉ có 5 người, ngoại trừ Lưu công công đang kể lại sự tình ra thì tất cả những người còn lại mỗi người một biểu cảm khi nghe Lưu công công thuật lại sự tình. Hoàng đế thì cảm thấy nhục nhã, Lý hoàng hậu thì cảm thấy mệt mỏi vì hài tử ngốc này của mình, Lục Ngôn thì tức tối bởi những gì kể lại không đúng với sự thật tý nào và quan trọng nhất là Thanh Trọng, ông đúng là đi hết bất ngờ này tới ngạc nhiên khác, cuối cùng lại cảm thấy cười không ra cười, bị xấu hổ cũng không ra xấu hổ.

Trong lời Lưu công công nói có nhắc tới chuyện Lục Ngôn không chịu thừa nhận việc đã làm, đã thế còn ba lần bảy lượt từ chối, khiến cho ông cảm thấy tức giận, giống như cái cảm giác bị chọc cho tức chết, rồi cuối cùng ông lại mở cờ trong bụng và có chút ngạc nhiên khi nghe được việc hoàng đế sẽ giao lại toàn quyền xử lý việc này cho ông.

Lục Ngôn chịu không được khi một lần nữa bị vu khống, y tuy đã làm sai nhưng Uyển Ngọc cũng không hề đúng vì cớ gì y phải bị chịu phạt kia chứ? Giờ đây lại để cha nàng ta xử lý vụ này, nếu ông ta đòi một cánh tay hoặc một cái chân của y thì sao? Không được phải phản biện, y không muốn chết một mình, có chết cũng phải lôi ả nữ nhân kia đi cùng.

"Không Cảnh vương, đó không phải là sự thật, nhi nữ của ngài đã quyến rũ ta, lời ta nói hoàn toàn là sự thật...ta."

"Nghịch tử!!!"

Thấy đứa con ngốc này tới cùng vẫn cứ cố cãi, hoàng đế giận quá đập mạnh một cước vào ngực của Lục Ngôn một cái làm y ngã lăn ra sàn, Lý hoàng hậu bất ngờ lập tức ôm lấy con trai, khóc lóc.

"Bệ hạ nó dù gì cũng là cốt nhục của người, sao người có thể đối với nó như vậy?"

"Cốt nhục? Ta thà không có đứa con như nó còn hơn! Lục Ngôn...tên của ngươi là Ngôn, ý nghĩa là Ngôn Từ Cẩn Trọng bởi mẹ ngươi có cái tính nói nhiều, nửa tin được nửa không dám tin, nên ta hy vọng ngươi có thể bỏ được cái thói xấu đó đi, thế nhưng bây giờ ngươi lại dùng ngôn từ để xảo biện, cãi lý?! Lão đệ hôm nay dù đệ có thiêu chết nó, ta một lời cũng không nói đâu, đệ cứ thẳng tay mà trừng trị."

Một câu phán quyết lạnh như băng của hoàng đế một lần nửa khẳng định được đường sống của Lục Ngôn đã chính thức kết thúc. Lý hoàng hậu lắc đầu nguầy nguậy, tay trái kéo long bào của hoàng đế van xin.

"Bệ hạ...Ngôn nhi còn nhỏ, nó...!"

"Đủ rồi, người đâu mời hoàng hậu hồi cung!"

Vừa dứt lời một đám binh sĩ bước vào, cúi đầu mời Lý hoàng hậu rời khỏi, Lý hoàng hậu nhất quyết không chịu đi liền bị hai nữ binh lôi đi trong sự kháng cự vô tác dụng của bà ấy.

Khi cánh cửa Ngự Thư Phòng đóng lại, Thanh Trọng mới lên tiếng nói rõ ràng từng lời từng chữ cho hoàng đế cũng như ngũ hoàng tử nghe.

"Ngũ hoàng tử, ta vốn là không muốn tính toán quá khắc khe với người, xem chừng còn muốn tha cho người một con đường sống, nhưng sau khi nghe người cãi lý lại ta liền có một suy nghĩ khác. Uyển Ngọc nó tuy là thứ nữ, không được danh vị quận chúa tam phẩm, nhưng nó cũng là bước ra từ Cảnh vương phủ ta, tuy không dám nói sẽ gả cho hoàng thân quốc thích nhưng sẽ không tới nổi lại phải đi quyến rũ nam nhân! Bệ hạ đã ra phán quyết như thế thì ta cũng nói thẳng, ta không ngại mà biến ngài trở thành hỏa thi đâu!"

Lục Ngôn lạnh cứng cả người, hắn biết ngay Cảnh vương sẽ không tha cho mình, hoàng đế như đã nói không hề lên tiếng gì cả, ông chính là không muốn nhìn mặt đứa con này nữa, xem như chưa sinh nó ra trên thế gian này cho rồi. Bỗng lúc này tiếng mở cửa vang lên, một giọng cười hắc ám và mỉa mai cất lên, kèm theo đó là giọng nói có phần khàn đặc già nua.

"Phải rồi, hỏa thiêu Ngôn nhi thì tất nhiên hoàng vị sẽ thuộc về Lục Phong tới lúc đó đích nữ nhi tử của ông sẽ trở thành tân hoàng hậu a."

Cả hoàng đế và Thanh Trọng đều khá bất ngờ trước lời nói này của vị mới đến kia, quay đầu nhìn lại thì thấy Thừa Tướng gia đang đứng đó, Lục Ngôn nhìn thấy ngoại tổ phụ liền mừng ra mặt, đang quỳ vẫn cố lết lại chỗ ông ta.

"Ngoại tổ phụ người tới rồi, con sắp bị người ta hại chết rồi, con đúng là đã sai nhưng nữ nhân kia cũng sai, cô ta đã quyến rũ con."

Lý Đức Tùy cười nhẹ khi nghe cháu ngoại của mình nói thế, hoàng đế cau mày lên tiếng.

"Lý khanh, đang nói chuyện trong nhà khanh lại nói tới chuyện quốc sự làm gì?"

Thanh Trọng là người cảm thấy khó chịu nhất với lời nói kia của lão Thừa Tướng, chẳng lẽ ông lại vì vinh quang của đích nữ mà sẵn sàng bán rẻ danh tiết của thứ nữ ư? Lý Đức Tùy lại ngạo nghễ trả lời.

"Bệ hạ người nên biết chuyện này nếu không ảnh hưởng tới mạng của hoàng tử tất nhiên sẽ là chuyện nhà, còn giờ đây là chuyện sinh tử của đích hoàng tử làm sao có thể coi là việc nhà được. Hơn nữa người đưa ra phán quyết lại là Cảnh vương vì thế ta không an tâm được, cộng thêm những gì mà Ngôn nhi nói làm cho ta nghĩ ra một giả sử. Giả sử...chỉ là giả sử... nếu như đúng theo lời Ngôn nhi nói thì thứ nữ kia chính là cố tình quyến rũ nó, sau đó để cho người bắt gian tận giường, rồi ngũ hoàng tử dù có giữ được mạng hay không thì danh tiếng cũng bị bôi tro trát trấu, tới lúc đó toàn triều đều nghiêng về Chiến vương - Lục Phong, mà Lục Phong sau này phải cưới đích nữ của Cảnh vương phủ làm chính thê, Lục Phong nếu làm vua thì nàng ta sẽ được làm hoàng hậu, tới khi đó tất cả đều thuận theo các ngươi hết rồi. Kế hoạch này đúng là theo kiểu, bỏ xe giữ tốt đấy."

- -----------Hết Chương 86---------