Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 176: Giáo sư Stein ra tay (thượng)

Mọi người chính đang thương nghị chuyện này thời điểm, phía ngoài xa đi tới bỗng nhiên truyền đến giọng âm vô cùng nội lực, đại loại rất giống với một vị phát thanh người của công chúng.

“Thứ lỗi xen ngang, vị này gọi là Mạc Phàm?”

Mọi người một mặt quái dị không nói gì nữa, chằm chằm nhìn Mạc Phàm.

Mạc Phàm cũng chóp mũi nở ra, chìm trong giây lát mờ mịt mơ hồ. Là từ sau lưng thanh âm nghe được, còn lại biết mình tên gọi… vậy mà ngược lại cảm giác bản thân chắc chắn chưa bao giờ có nhận biết chất giọng này. Mãi cho đến khi xoay đầu lại, nhìn nhìn đánh giá, hắn mới miễn cưỡng nhớ được đây là Diệp Tâm Hạ người hợp tác nhắc qua, chỉ là cái tên người này loáng thoáng trong tiềm não đồng dạng một cái ngoại quốc tên gọi, còn phi thường khó nhớ.

“Ngươi xưng hô như thế nào…” Mạc Phàm lần đầu bị vẻ mặt người lão niên thất tuần này dọa cho một trận, chóng quên cả lịch sự phép tắc.

Lão niên khụ khụ trợn mắt lên, không nghĩ tới thanh niên bây giờ là loại thô lỗ như vậy bắt chuyện vậy, hắn bất đắc dĩ cười cười đáp lại. "Lão Stein liền được, là ta được tiểu Tân Thần Nữ bên kia nhờ phó thác đến đây xem xét giúp ngươi tình hình.”

“Ha ha, giáo sư Stein, ngài là giáo sư Stein, tạ lỗi cho ta trí nhớ hơi kém, liền là đã từng có nghe qua ngài danh xưng.” Mạc Phàm lập tức ý thức được não bộ mình.

Thẳng thắn mà nói, hắn từng gặp qua bao nhiêu khí tràng của cường giả, danh vọng khắp nơi, cho dù là loại trùng kích nghiêm nghị để người ta không dám nhiều lời như Hoa Quân Thủ vẫn là có loại ưa thích gây sức ép ám ảnh cho đối phương như Michael… Tất nhiên đồng dạng cũng còn không ít những kẻ buồn nôn từ trong trứng đến cực điểm.

Chỉ là khí tràng của giáo Stein quả thật rất khác biệt, là kiểu sâu sắc mạnh mẽ nhưng không đại hải, không có dồn người ta vào cô tịch lại vừa vặn tựa hồ sẵn sàng mở đường lắng nghe…để cho Mạc Phàm cảm thấy loại nể trọng đặc biệt ngay lần đầu gặp mặt.

“Không cần khách khí, ta trái lại không thích người khác nặng nhọc lời lẽ gọi mình.” Giáo sư Stein nói ra.

“Phải rồi giáo sư, ta thụ giáo một điểm sau đó, các người chuyến bay vừa tới, đã ăn uống chưa?” Mạc Phàm nhìn vào đồng hồ biết được bây đã điểm 7h tối, khả năng rất cao những người ở đây còn chưa bỏ gì vào bụng.

“Không cần thiết, ta được hưởng toàn cầu công nhân đài thọ, đối với tất cả chuyến bay đều tại khoan thương gia được phục vụ tốt nhất, liền ăn uống trên máy bay rất vừa ý, hiện còn có chút chưa hoàn toàn tiêu hóa.” Giáo sư Stein giữ lịch sự tối thiểu với những bậc tiểu bối nói rằng.

Tất nhiên, Mạc Phàm sau đó ánh mắt liếc tới đám Trần Khương, Farl cùng Mục Bạch trao đổi, tiện thể muốn hỏi tương tự vấn đề.

“Mạc Phàm, lão sư thời gian rất cấp bách, quá lắm tối mai có thể sẽ rời đi. Ngươi tranh thủ ưu tiên việc của mình trước, giải quyết xong chúng ta sẽ hẹn điểm một cái thống nhất kế hoạch, Côn Lôn vây đánh, đây là dưới Thánh Thành bên trên ta cũng cần báo cáo, càng cần người ghi chép lại. Ăn uống cái gì đó sự tình, chúng ta thỏa ổn.” Farl tương đối chú trọng công việc, nghĩ nhất vẹn toàn đôi đường.

“Làm gì, các ngươi tính làm lịch sử kinh chiến hay sao mà phải ghi chép?” Triệu Mãn Duyên khóe miệng sinh động hỏi. Câu hỏi của hắn cũng là câu hỏi của hầu hết mọi người ở đây.

“Côn Lôn sơn mạch, Côn Lôn yêu quốc nằm trong những yêu tộc thống trị vị diện, đặc biệt có khả năng trọng yếu xóa sổ đi nhân loại sự sống. Ghi chép ở đây mang ý nghĩa chính là khảo sát quần cư, bao quát thói quen, tập quán, phương thức tu luyện, trình độ bạo phát cùng dự đoán cân bằng sinh thái trong phạm vi hữu hạn số năm. Chúng ta nếu dò xét cẩn thận, tự nhiên sẽ hảo tốt công tác chuẩn bị trong tương lai gần.” Đây không phải vấn đề quá bí mật sự tình, rất nhiều tổ chức quốc gia biết đã biết Thánh Thành từ lâu muốn chưởng khống thế giới, chính là sớm hình thành thói quen ghi chép này. Do đó Farl cũng không ngại ở đây chia sẻ lại.

“Trâu bò nha, loại này các ngươi làm mới thật rất xứng đáng danh vọng đứng đầu lục địa một tổ chức, tất nhiên chỉ là số ít việc tiêu bản tốt đằng sau mặt tối.” Triệu Mãn Duyên nửa khen, nửa mắng lại chuyện cũ.

Cả bọn nghe đều hiểu ngay ra Triệu Mãn Duyên đề cập mặt tối còn lại của Thánh Thành là gì. Bất quá, hình thiên sứ Farl lập tức hai con ngươi thời điểm có chút u tối sắc mọng, vừa vặn lườm hắn, vừa muốn cảnh báo đừng nên quá trớn đả kích sự chịu đựng cao tầng Quang Minh Thánh Thành.

Có một số việc, tính đúng sai vô cùng hạn hẹp sẽ tạo ra hai chiều dư luận. Dị đoan, ly tai giả cũng là nhất thời kiểm soát phương ngữ, đem diệt đi có thể là chặn sự phát triển, hoặc ngược lại cũng tương đương tránh một quả bom nổ chậm.

Chân chính dùng thực lực chứng minh mình không sai, vậy liền coi như xong.

Thánh Thành nhượng bộ một lần, không đồng nghĩa có thể trước mặt bọn họ dám cố ý nhắc lại. Đó là giới hạn cuối cùng trên kia thiên sứ chịu đựng!!!

“Ha ha, nghiêm túc lại mất vui, ta chỉ nói đùa nha, không đùa liền tốt đó mà!” Triệu Mãn Duyên bắt ánh mắt của Farl, sóng lưng hắn nhất thời lạnh gáy lên, phải tự mình cố gắng kiềm lại, tay gãi gãi mũi, tỏ ý ngó lơ quay qua chỗ khác.

“Ghi chép còn có một cái lợi điểm. Yêu ma vốn đa hình đa tộc, nhưng chung quy đều có những điểm chung thuộc tính, nếu cố ý đem một cái quần cư trên Côn Lôn làm mẫu thử nghiên cứu, vừa vặn chúng ta có thể giải mã được một ít thực lực, lực lượng yêu ma nói chung. Giả dụ tốt đến còn có thể dựa vào đó mà chế tạo ma cụ, trận pháp tiên tiến chống lại, hoặc may mắn hơn sẽ còn mở rộng pháp môn nguyên tắc bổ sung cho nhân loại.” Giáo sư Stein nói rằng.

Quả nhiên…

Giáo sư nói ra hoàn toàn là chặt chém đúc kết, chẳng hề tồn tại có nửa điểm dư thừa để vô luận ai có khả năng tiếp tục tranh luận.

Mạc Phàm cái thứ nhất ánh mắt diễn sinh tương đối thật nhiều cảm xúc, là hắn nhìn vào giáo sư Stein, không hiểu sao càng muốn thấy hình ảnh Phùng Châu Long bên trong.

Đây chính là người thông thái luận điểm đấy.

Tuyệt đối trùng trùng thuyết phục!

"Nguyên lai thế cũng ổn, giáo sư, nếu ngươi không cần nghỉ ngơi, ta có thể hay không bắt đầu luôn?” Mạc Phàm nói rằng.

“Được, có thể!”

………………..

………………..

Không có trở lại phòng khách sạn, Mạc Phàm lập tức tìm một cái địa phương tương đối yên tĩnh ở ngoại thành Cố Đô đổ nát, chủ yếu vẫn muốn tránh kinh động đến Tiểu Mei nghỉ ngơi, thêm vào chính là hắn cảm thấy bản thân có phần ưa thích thiên nhiên một chút.

Trời tối, tại hẻm đất sạc lỡ thành vực sâu do Băng Bích Hạt Chu tạo hóa tác phẩm, còn có một toà tiểu đảo gò đất nhô cao lên, bị bão cát thường xuyên bao phủ, vì thoải mái không có năng lượng không bị khống chế tràn ra, Mạc Phàm cùng đi với giáo sư Stein, cố ý lựa chọn nơi này địa phương chữa trị.

Mạc Phàm ngồi vào chỗ của mình, hít sâu không khí nhiệt lượng trong lòng đất nung tới.

Vài con hắc bức (dơi đen) ở phụ cận lượn quanh, liên tục phát ra một ít tiếng rít chói tai, chúng nó nhìn chăm chú Mạc Phàm, không khỏi lộ ra mấy phần địch ý.

Rất hiển nhiên Mạc Phàm là chiếm cứ địa bàn chúng nó thường ngày đặt chân, trú ẩn mỗi khi đến thời gian này.