Diệp tam thiếu ngả người ra sau, vắt chân cười tao nhã: “Cái này gọi là gì? Ba đang ban ơn sao? Có cần tôi cúi đầu tạ ơn không?”
“Diệp Sâm, mày đàng hoàng vào, tao đang rất nghiêm túc bàn điều kiện với mày đấy!” Ông Diệp giận dữ nói. Ông ta rất bất mãn với thái độ của Diệp Sâm, chỉ muốn đập vào nụ cười chói mắt trên gương mặt kia của anh.
“Ba, xem ra ba vẫn chưa làm rõ một chuyện. Con đã nói từ lâu rồi, con của con không cần ba thừa nhận, cũng không cần người khác thừa nhận, dù cả thế giới không thừa nhận, nó vẫn là con trai của con.” Diệp Sâm lạnh lùng nói, người quý ở chỗ sáng suốt. Quả nhiên ông ta già rồi, ngay cả điều này cũng không nhìn rõ.
Ý của ông Diệp rất rõ, chỉ cần đứa bé, không cần Trình An Nhã, sau đó anh phải đi cưới Vân Nhược Hi theo kế hoạch của ông ta, tất cả đều vui vẻ. Ông ta hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Trình An Nhã, không để ý đến cảm xúc của anh.
Cả đời này ông Diệp chính là một người như vậy, vô cùng độc đoán, cực kỳ muốn khống chế người khác!
Nhưng…ông ta đã nhìn lầm Diệp Sâm!
Tự xem mình là trung tâm của vũ trụ, buồn thay!
“Mày nhất định không chịu cưới Nhược Hi đúng không?” Ông Diệp gằn giọng hỏi, trong lời nói mang hàm ý cảnh cáo.
Diệp Sâm thờ ờ nhún vai: “Con nghĩ biểu hiện của con đã rõ ràng lắm rồi!”
“Cưới Nhược Hi, MBS và tài phiệt Vân thị sẽ sáp nhập với nhau. Bản đồ sự nghiệp của MBS sẽ mở rộng nhanh chóng, có gì không tốt? Mày phản đối cái gì?” Ông Diệp nói.
Tuy nhà họ Vân không bằng nhà họ Diệp, nhưng cũng là gia tộc giàu có nhiều thế hệ, quyền lực lớn mạnh, có ảnh hưởng nhất định trong giới kinh doanh. Vân Nhược Hi lại là người thừa kế duy nhất của tài phiệt Vân thị, nếu Diệp Sâm cưới cô ta, với thủ đoạn của anh, chắc chắn Vân thị sẽ rơi vào tay anh. Đến lúc đó, việc sáp nhập và chênh lệch giá sẽ đưa MBS lên một tầm cao mới, đây là hy vọng mà ông Diệp đã ấp ủ từ lâu.
Đứa bé Vân Nhược Hi kia không quan trọng, quan trọng là giá trị của cô ta.
Diệp Sâm lạnh lùng cong khóe môi: “Diệp Sâm con chưa bao giờ dựa vào phụ nữ để mở rộng sự nghiệp của mình. Hơn nữa là ba muốn mở rộng MBS chứ không phải con.”
“Mày có ý gì?” Ông Diệp nguy hiểm nheo mắt.
Diệp Sâm xòe tay chỉ vào cánh cổng: “Có nghĩa là đàm phán đã thất bại, cửa ở đằng kia, xin mời đi từ từ, không tiễn!”
Ông Diệp cũng không nhịn được nữa, đứng phắt dậy, đôi mắt đυ.c ngầu đột nhiên trở nên dữ tợn, hai tay tức giận run lên: “Diệp Sâm, mày sẽ hối hận!”
Ông ta nói xong, phất tay áo bỏ đi!
Diệp tam thiếu mím môi đi lên lầu, hai mẹ con đang tụ lại một chỗ cười rôm rã, nhất là Trình An Nhã, cô cười rất hăng, lập tức Diệp Sâm có dự cảm không may.
Ninh Ninh thấy anh đi vào, vội chọc vào người Trình An Nhã đang cười nghiêng nghả, hai mẹ con lập tức điều chỉnh sắc mặt, nhưng Diệp Sâm vẫn thấy quyển sổ cũ kia. Gương mặt điển trai, lạnh lùng ngàn năm như một của Diệp tam thiếu thoắt cái đỏ lựng.
“Đệch, Trình Ninh Viễn, con đào ở đâu ra thế?” Sau đó anh vồ ngay tới muốn hủy bỏ chứng cứ.
Đây là những bài thi thời học sinh của Diệp Sâm, hầu như không có bài nào đỗ, có mấy bài toán chỉ được hơn mười điểm, bài thi để trống lỗ chỗ của anh đều là đề thi cấp ba .
“Ba, đừng như vậy mà, có chuyện vui thì chúng ta cùng chia sẻ chứ!” Ninh Ninh cười ha ha, trải một bài thi ra, khó hiểu hỏi: “Ba, ba thật sự tốt nghiệp Harvard sao?”
Diệp Tam Thiếu hơi bực mình, quặm mặt trừng mắt nhìn hai mẹ con: “Hai người chưa thấy bài thi không đỗ bao giờ à?”
Trình An Nhã lắc đầu: “Từ nhỏ tới lớn tôi đều đứng nhất.”
Ninh Ninh cũng rất nghiêm túc nói: “Mỗi bài thi của con đều đạt một trăm điểm!”
Mẹ con hai nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn Diệp tam thiếu, cố gắng chứng minh cho Diệp tam thiếu biết, quả thật bọn họ chưa từng thấy bài thi không đỗ bao giờ.
“Ba à, xem ra thời học sinh, ba học hành chả ra sao cả!”
Diệp tam thiếu hơi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, vội giật lấy bài thi, đắc ý nói: “Mặc dù bài thi của bổn thiếu gia chỉ có năm mươi chín điểm, nhưng luận văn tốt nghiệp của tôi đã khiến tất cả giáo sư kinh ngạc đấy! Hứ!”
Trình An Nhã và cục cưng nhìn nhau, rất ăn ý nhìn bài thi của anh, sau đó tỏ ý nghi ngờ với phát biểu của anh!
Là sự biếи ŧɦái của anh khiến tất cả giáo sư đều kinh ngạc, đúng không?
Diệp Tam Thiếu giận dữ, trừng mắt nhìn bọn họ, tức anh ách ôm bài thi của anh xông ra cửa. Anh phải đi tiêu hủy chứng cứ mới được!
Trình An Nhã và Ninh Ninh ở sau cười không khép miệng.
“Trình Ninh Viễn, ba đói bụng!” Sau khi Diệp Sâm tiêu hủy chứng cứ xong, xuất hiện ở cửa, vẻ mặt ngập tràn tự tin.
Ninh Ninh: “…”
“Cục cưng à, con đi hầu hạ bao tử ba con đi!” Trình An Nhã mỉm cười ra lệnh con trai đi làm bữa khuya.
Ninh Ninh nhảy ra khỏi giường, bĩu môi đáng yêu lè lưỡi với Diệp tam thiếu: “Ba, ba thật nhỏ mọn!”
Dứt lời cậu chạy biến ra khỏi phòng nấu bữa khuya.
“Diệp tam thiếu, anh có lời ngại nói trước mặt con sao?” Trình An Nhã nhướng mày, rất có hứng thú hỏi. Cô đoán chắc là có liên quan đến chuyện ông Diệp đến thăm tối nay.
“Cô đã từng nghĩ tới việc kết hôn chưa?” Diệp tam thiếu cũng không vòng vo, hỏi thẳng cô. Hai mắt nhìn chằm chằm lên mặt cô, dường như muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô.
Ai ngờ, Trình An Nhã vẫn cười, trêu chọc nhướng mày: “Diệp Tam Thiếu, xin thứ cho tôi tự mình đa tình, anh đây là đang cầu hôn sao?”
Hai tai Diệp tam thiếu nóng lên, hai mắt mở to, giọng điệu thô lỗ: “Phải thì sao?”
Trình An Nhã bó tay. Anh đây là đang cầu hôn sao? Nhìn kiểu nào cũng thấy anh đây là ác bá ép hôn mới đúng!
o(╯□╰)o!
“Anh nghĩ chúng ta đủ điều kiện kết hôn sao?” Trình An Nhã thôi cười, dịu dàng hỏi, trong ánh mắt thoáng lên vẻ nghiêm túc.
“Chúng ta có chỗ nào không hợp?” Diệp Tam Thiếu cong khóe môi: “Cô chưa lấy chồng, tôi chưa có vợ, lại phù hợp với tuổi kết hôn do pháp luật quy định, hơn nữa còn có một đứa con trai. Chúng ta quá phù hợp mới phải!”
Trình An Nhã cười hờ hững, khuôn mặt toát lên vẻ thông minh: “Diệp Tam Thiếu, anh có biết mình đang nói gì không?”
Giả ngu sao?
Điều kiện tiên quyết để nam nữ kết hôn là phải yêu nhau. Hôn nhân là thiêng liêng, nghiêm trang không phải trò trẻ con. Nếu hai người muốn kết hôn thì hai bên phải yêu thương nhau, phải xác định nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Mà bọn họ, không phù hợp với những điều kiện đó!
Diệp tam thiếu đi từng bước tới, mang theo áp lực nặng nề. Anh nâng cằm Trình An Nhã lên, nhếch miệng cười, hai mắt sâu thẳm như vòng xoáy quyến rũ, muốn hút luôn linh hồn cô.
Diệp tam thiếu như vậy rất hấp dẫn, hút hồn người khác.
Hơi thở của Trình An Nhã hơi rối loạn!
“Tôi cứ không tin cô không có cảm giác gì với tôi!” Diệp Tam Thiếu gằn từng chữ.
“Anh đúng là tự kỷ!” Trình An Nhã giật thót, nhưng trên mặt vẫn thờ ơ, phun ra một câu: “Anh nghĩ người phụ nữ nào cũng quỳ dưới chân anh sao?”
“Không!” Diệp Tam Thiếu nở nụ cười hớn hở, ánh mắt sâu thẳm đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Trình An Nhã: "Tôi chỉ cần cô quỳ dưới người tôi thôi!