Ánh mắt khao khát của Vương Duệ rơi xuống người Trình An Nhã, anh ta ném cho Trình An Nhã một ánh mắt với ý rằng cô phải giúp tôi, tốt xấu gì bọn họ cũng đã từng có một đoạn tình, An Nhã sẽ không thấy chết mà không cứu.
Khoé môi Trần Doanh Doanh nhếch lên khinh thường, trong lòng thầm mắng Vương Duệ, còn dám cầu cứu Trình An Nhã ở trước mặt cô ta, không phải là đang nhổ vào mặt mũi của cô ta sao?
Diệp Sâm lạnh lùng nhìn hai người làm trò hề, không nói lời nào, khóe môi lạnh lùng cong lên.
Thư ký của anh rốt cuộc có quan hệ với bao nhiêu người đàn ông?
Dương Trạch Khôn, Vương Duệ...
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, quả nhiên là nói cô, anh rất muốn xem xem cô sẽ nói cái gì?
Trình An Nhã nhướng mày, khiêm tốn nói: “Tổng giám đốc, Trình An Nhã chỉ là thư ký, không thể đưa ra quyết định cho mấy vấn đề này, ngài hỏi sai người rồi. Huống hồ vụ việc đơn giản như vậy mà tổng giám đốc còn cần phải hỏi thư ký, nếu bị truyền ra ngoài, giá cổ phiếu của MBS sẽ bị dao động, An Nhã sẽ trở thành tội nhân mất.”
Diệp Sâm nheo mắt lạnh lùng nhìn Trình An Nhã, cô gái nhỏ này, đây là đang chuyển hướng mắng anh sao, dám nói anh ngu ngốc.
"Như cô đã nói, đối với trường hợp đơn giản như vậy, với tư cách là thư ký trưởng của tôi, vậy mà cô không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên nào. Cô Trình, cô có chắc mình đủ tư cách để đảm nhiệm công việc này không?" Giọng điệu của Diệp Sâm tăng thêm vài phần lãnh đạm lạnh lùng.
Trần Doanh Doanh có thể nghe thấy sự không hài lòng trong lời nói của anh, trong lòng cô ta mừng thầm, chỉ ước rằng Diệp Sâm sẽ lập tức tống cổ Trình An Nhã ra khỏi MBS.
"Vì tổng giám đốc đã nói vậy, An Nhã chỉ có thể cả gan đưa ra một vài ý kiến, ngài có thể tham khảo." Trình An Nhã nói: "Vương Thị là một thương hiệu kinh doanh vật dụng hàng ngày lâu đời, quả thực có rất nhiều khách hàng lâu năm, hình tượng công ty luôn rất tốt, thiên về truyền thống. Đây là lợi thế cạnh tranh của Vương Thị. Nhưng mấy năm gần đây, Vương Duệ thường chiếm dụng tiền của công ty để đầu tư vào thị trường chứng khoán, liên tục thua lỗ, dạy mãi không sửa, chất lượng hàng hoá cũng không được như trước. Làm buôn bán, đặc biệt là mấy công ty truyền thống, vẫn nên làm đến nơi đến chốn, đầu cơ trục lợi như vậy, quá nhiều nguy hiểm, tôi cho rằng, mặc dù có MBS rót vốn, cũng hoàn toàn không thể cải thiện tình trạng trước mắt của Vương thị được, ngược lại là lấy bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.”
Trình An Nhã dám lấy chỉ số thông minh của con trai bảo bối ra cược, Diệp tam thiếu, người đàn ông thâm hiểm này đã sớm có chủ ý, cố tình đẩy cô ra làm kẻ chết thay.
Quỷ quyệt, mưu mô.
Thâm độc!
Chết tiệt, có một ông chủ như thế này, chẳng trách lòng dạ cấp dưới đều vô cùng vặn vẹo.
“Trình An Nhã, cô nói hươu nói vượn, còn vu khống tôi!” Vương Duệ thẹn quá hóa giận, bật dậy khỏi ghế sô pha, mắng Trình An Nhã.
Khóe môi Diệp Sâm nhếch lên một nụ cười, cô gái nhỏ này, trông thật đáng yêu, nhìn cô phê phán Vương Duệ đến mức không ra gì, thật là cực kỳ đáng yêu, làm gì biết đáy lòng cô đang mắng anh thế nào.
"Diệp tổng, anh đừng nghe lời nói bậy bạ của An Nhã, cô ta ghen tị vì năm đó Vương Duệ vứt bỏ cô ta mà chọn tôi, cô ta cố ý trả thù Vương Duệ, Diệp tổng đừng nghe cô ta nói láo, cô ta đang ghen ghét chúng tôi, không chịu được khi thấy chúng tôi yên ổn.” Trần Doanh Doanh trừng mắt oán hận nhìn Trình An Nhã, sau đó quay đầu đáng thương phóng điện với Diệp Sâm, cố gắng cứu vãn tình hình đang thất bại.
Trình An Nhã ⊙﹏⊙! chảy mồ hôi ing.