Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, Dương Trạch Khôn hơi ngước mắt, rất nhanh đã đối mặt với ánh mắt không vui của Diệp Sâm. Anh ngẩn người, ánh mắt đầy cưng chiều lại thêm một tầng lạnh lùng, tương đối xa cách, uống một chén coi như là chào hỏi.
Diệp Sâm cũng thu tầm mắt lại, lễ phép cầm chén.
Trình Nhã An cúi đầu ăn đồ ăn, không chú ý hai người đàn ông vừa mới đánh nhau một trận.
"Em ăn chậm chút, đừng ăn nhanh như vậy, khoé miệng còn dính thức ăn." Dương Trạch Khôn cầm khăn dịu dàng lau cho cô, dáng vẻ tươi cười sủng nịnh như cũ, dúng túng bảo bối của anh ta tùy ý làm loạn.
Trình Nhã An ngẩn ra, cực kỳ xấu hổ, hành động này có phải thân mật quá rồi không?
Cô cũng không để ý nhiều, chỉ ngượng ngùng cười với anh.
Ánh mắt Diệp Sâm nguy hiểm nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn tản ra một hơi thở đáng sợ.
Trận đấu giữa hai người đàn ông, tất nhiên họ hiểu rõ nhất, Dương Trạch Khôn là đang thể hiện du͙© vọиɠ độc chiếm của anh ta, nói rõ ràng cho anh biết, người phụ nữ này là của tôi!
Đàn ông trong cuộc chiến, luôn tràn ngập bá đạo với lửa nóng.
Huống chi là hai người đàn ông kỳ phùng địch thủ, bọn họ là kẻ địch trên thương trường.
Cho dù là người đàn ông dịu dàng hay là người đàn ông lạnh lùng đều sẽ có cách đặc biệt để nói cho đối phương biết, đây là người của tôi!
Ánh mắt Diệp Sâm âm u lạnh lẽo, đúng như anh đoán bọn họ là người yêu, người đàn ông kia, khi xé đi cái mặt nạ dịu dàng.
Trong ánh mắt đều là bá đạo độc chiếm.
"Sâm, anh nhìn gì vậy?" Cô ta theo ánh mắt nhìn sang, Vân Nhược Hi kinh ngạc mở to hai mắt: "Thiếu gia Dương? Đó là bạn gái cậu ta sao?"
Diệp Sâm không nói chuyện, cúi đầu ăn đồ ăn, Vân Nhược Hi dịu dàng nói: "Sâm, anh nên học thiếu gia Dương, một chút tai tiếng cũng không có. Anh xem anh..."
"Nhược Hi, em đang trách anh vắng vẻ em sao? Đêm nay anh sẽ nhiệt tình như lửa." Diệp Sâm cười xấu xa.
Vân Nhược Hi hờn dỗi, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Anh thích Nhược Hi, nhiều năm như vậy cũng chỉ có Nhược Hi khiến ánh mắt anh dừng lại. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, luôn luôn thay đổi phụ nữ, trong lòng luôn có một khoảng trống.
Chẳng ai có thể lấp được, Nhược Hi xinh đẹp, gia cảnh tốt, anh thích cô ta, cô ta cũng thích anh, rõ ràng là một cặp đôi rất tình cảm, anh không biết bản thân còn cảm thấy chưa đủ cái gì.
Lúc Dương Khôn Trạch với Trình An Nhã rời đi, Dương Trạch Khôn ôm eo Trình An Nhã, nói nhỏ bên tai cô: "An Nhã, gặp người quen, em phối hợp với anh một chút."
Vừa dứt lời đã thân mật ôm cô ra ngoài, nghiễm nhiên là một đôi, chỉ có An Nhã hiểu rõ cười cười, cô cũng không bài xích, giúp người tạo niềm vui!
Trong chốc lát ánh mắt Diệp Sâm trở nên hung ác, vì sao vừa nhìn thấy bọn họ thân mật, anh đã không nén được lửa giận?
Ngoài nhà hàng, đột nhiên Dương Trạch Khôn hỏi: "An Nhã, em biết Diệp Sâm không?"
"Diệp Sâm?" Vẻ mặt Trình An Nhã mờ mịt, tổng giám đốc MBS, sau này sẽ là lãnh đạo trực tiếp của cô, bây giờ thì vẫn chưa quen biết.
Dương Trạch Khôn dịu dàng cười: "Không sao, không biết là tốt!"
An Nhã, em thực sự không quen biết Diệp Sâm sao? Khuôn mặt của Ninh Ninh giống Diệp Sâm bảy, tám phần. Cho dù ai nhìn thấy hai người cũng sẽ nghi ngờ bọn họ có phải cha con không.