Sắc trời chìm dần.
Chờ lúc Phù Thanh Lộ đi vào, Lâm Tri cũng đã tỉnh.
Cậu mới ngâm mình trong nước ấm xong, lúc này đang mặc một cái áo mỏng màu trắng tựa tuyết, yếu ớt dựa ở cạnh giường.
Sắc mặt cậu so với lúc ở đêm hội vừa nãy đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng gương mặt nhỏ bé vẫn còn một màu trắng nhạt, tóc dài chưa buộc buông thả ôm sát ở sau lưng, giờ đây cậu đang cầm một quyển sách đọc trông rất nghiêm túc đem đến cho người ta cảm giác ngoan hiền chân thành khó nói nên lời.
Trước giờ đều nói ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, càng ngắm càng thấy đẹp.
Xem ra quả thật là như thế.
Thế nhưng Lâm Tri thực sự xem rất nghiêm túc, đến giờ vẫn chưa phát hiện y đã đến, lông mi dài dày yên tĩnh cụp xuống, ánh đèn hoàng hôn mạ lên cậu một tầng ấm áp, khiến người xem không khỏi rộn ràng.
Phù Thanh Lộ đi đến ôm lấy cậu vào lòng, chỉ thấy trong lòng mình là một con vật nho nhỏ xinh xinh nào đó, quá gầy gò rồi, khó trách bị người khác bắt nạt thành vậy, cũng không thấy đi phản bác lại.
"Tri nương, ngươi yên tâm, đám người đó ta đã xử lý xong hết rồi."
"Những kẻ nào dám làm ngươi không vui, ta tuyệt đối sẽ không buông tha kẻ đó."
"Từ nay về sau, trong kinh thành này sẽ không còn ai dám tán gẫu về ngươi nữa đâu."
"Đừng sợ..."
Vật nhỏ trong lòng chợt lẩm bẩm một hồi, dựa vào người y mà cọ cọ, Phù Thanh Lộ siết chặt lấy cậu như đang dành cho cậu những sự an ủi không thốt lên bằng lời, lại nhìn sang cảnh tượng lúc này, hai người thế mà cũng có một loại chăm sóc nói không nên lời.
Bên ngoài có người bưng thuốc đến.
Là một thiếu niên mà Lâm Tri chưa từng thấy qua, mặc một bộ trường bào màu đen sát người, trên y phục được thêu vài tế văn cổ quái, trên đầu tết kha khá bím tóc nho nhỏ, mặt mày diễm lệ, ngạc nhiên thay trên gương mặt ấy còn được điểm thêm một cặp mắt mèo mượt mà, lúc ngẩng đầu nhìn người khác, tỏa ra một thứ xúc cảm lãnh diễm cẩn thận.
Lâm Tri chợt nghĩ, hệt một con mồn lèo kiêu ngạo.
"Nào, uống thuốc thôi!"
Lâm Tri kinh ngạc khi nghe thấy chất giọng quen thuộc cất lên, cặp mắt suy xét dõi theo gương mặt của đối phương như muốn xác thực điều gì, đến cùng cậu cũng rõ người này cậu đã từng gặp qua ở đâu. Người nọ chính là tiểu vu sư chủ trì buổi tẩy lễ cho cậu.
Xem ra hắn còn biết xem bệnh bốc thuốc nữa nha, cũng không biết làm sao Phù Thanh Lộ lại mời hắn đến đây?
Hạc Chẩn thấy người trên giường cứ dán mắt nhìn bản thân chằm chằm, mỏ ngứa ngáy muốn châm chọc cậu vài câu, rồi bỗng sực nhớ ra người ta vừa mới rơi xuống nước, cơ thể vẫn còn đang rất yếu, chỉ biết nín mỏ buộc thun lại như một con vịt chết, mấy lời xém bật ra trong yết hầu phải chịu ủy khuất bị nuốt trở về.
Trong lòng hắn không thoải mái, người khác cũng đừng mong sống tốt. Hạc Chẩn thấy chính mình thực sự bó tay với sự nghịch ngợm đó của Lâm Tri, nên chỉ biết cất lên mấy lời khó hiểu kì quặc với Phù Thanh Lộ đang ngồi cạnh giường, "Ai ôi ~ sao Phù đại nhân còn ở đây nữa chứ? Đám người ngoài kia ngài không xử trí gì ư? Tốt nhất là ngài đừng ngồi đây chướng mắt phu nhân nữa..."
Phù Thanh Lộ hờ hững liếc nhìn hắn, trái lại cũng không tức giận gì.
"Tri nương, ngoài kia ta còn có việc, lát nữa ta lại đến ở cùng người."
Sau đó là trực tiếp phất áo rời đi.
Hạc Chẩn thuận thế cúi xuống rồi ngồi ở cạnh giường, mệt chết ông đây mất, hắn vốn đang ở nhà ngon lành, thế mà lại bị một đám người xách dao bắt đến Phù gia xem bệnh cho cô vợ nhỏ mới rơi xuống nước, chậc chậc!
Lâm Tri đưa chén thuốc lên với vẻ đoan trang chực uống, chỉ là không biết bên trong chén thuốc đó chứa thảo dược gì, chỉ mới ngửi phớt qua cái mùi đắng nghét đó, cậu lập tức ghét bỏ đẩy nó ra xa xa.
Hạc Chẩn lại có vẻ không ngại phiền gì.
"Cái đó là do chính tay ông đây sắc bốc đấy, biết bao người cầu mà không được, ngươi đừng có không biết tốt xấu!"
Lâm Tri cũng hơi tủi thân, nhỏ tiếng nói, "Ai bảo nó lại khó ngửi như vậy..."
Tốt xấu gì đây cũng là chén thuốc do chính một thầy mo có tiếng tận tay sắc, Lâm Tri có chê cỡ nào đi nữa cũng phải cố nuốt nó vào, sau khi uống xong thứ đắng nghét ấy là lập tức tu thêm mấy bát nước trong liền.
Hạc Chẩn sau khi hầu hạ người ta xong xuôi bèn rời khỏi.
Mắt thấy trong phòng chợt yên tĩnh, vắng lặng bóng người.
Lâm Tri lúc này mới chậm rãi lấy một bức tượng thần nhỏ dưới gối ra, đây là vật mà nguyên thân liều mạng nắm chặt nó trong tay lúc cậu đang chìm trong nước, cậu thừa dịp bọn họ không chú ý mà lén giấu nó đi.
Đây là một bức tượng tạc hình một cô gái, tay cô gái ấy cầm bình bạch ngọc, chân giẫm tường vân, thoạt nhìn thì giống với một tiên nữ, thế nhưng gương mặt cô ta lại xinh đẹp đến mức diêm dúa lẳиɠ ɭơ, ngực thì đẫy đà, eo thon mông to, mắt ngậm xuân sắc.
Đây mà là thần tiên tỷ tỷ ư? Căn bản là một nữ ác thần thì đúng hơn...
Lâm Tri chợt nhớ ra theo kịch bản gốc, cậu hẳn nên giữ lại bức tường nhỏ này lại và phải thờ cúng nó thật thành kính, vì để kịch bản không đi lệch hướng, cậu bèn đặt tượng nhỏ lên bệ, chuẩn bị trái cây xem như cống phẩm, còn xếp sẵn mấy thứ như lư hương các kiểu, rặt một bộ đã làm là phải làm cho đủ.
Chỉ thấy cậu như một con chiên ngoan đạo bái tượng nhỏ ba cái.
Đột nhiên cậu cảm thấy đôi mắt tượng nhỏ như nhúc nhích, vốn là một động tác ngó quanh bình thường như gái mới lên phố lại bất ngờ chuyển sang nhìn cậu chằm chằm, con ngươi đen sẫm, đồng tử trắng đυ.c, có một loại cảm giác cứng đờ bị người điều khiển.
Lâm Tri bị nó nhìn đến mức sởn da gà, thế mà lại cảm thấy bức tượng nhỏ này như có ý thức mà nhìn chòng chọc cậu.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tiểu nữ họ Lâm tên Tri, là tam tiểu thư do vợ thứ sinh ra của Lâm gia, sau gả cho Tể tướng đại nhân, bởi vì tuổi nhỏ không hiểu chuyện, từng vì mỹ nhan mà bị nô bộc cợt nhả, mấy năm trở lại đây liên tục phải chịu những lời bêu rếu của đám người trong thành, trong lòng khó chịu khôn tả, đặc biệt đến cầu tiên nữ tỷ tỷ ban phúc cho."
Lúc Lâm Tri nói chuyện luôn nhìn thẳng vào tượng nhỏ, vì thế nhìn rõ ánh hồng quang bay ra từ trong bình bạch ngọc của tượng thần, sau đó quấn lên bắp chân cậu, chỉ trong chốc lát, Lâm Tri liền cảm thấy bắp đùi mình có cơn đau tê dại, ánh hồng quang này vậy mà trực tiếp để lại một hoa văn hình mây màu đỏ trên bắp chân tuyết trắng của cậu.
Đồng thời, toàn thân chợt thấy lành lạnh như ở hầm băng, trong phòng không biết vì sao mà lại đen đến độ có phần nhìn không rõ bóng người, chỉ có chút ánh sáng thanh lãnh trong suốt phát ra bởi tượng nhỏ, có cảm giác âm u rợn người không nói nên lời...
Lâm Tri dứt khoát dập đầu quỳ lạy.
"Đa tạ thần tiên tỷ tỷ ban phúc! Đa tạ thần tiên tỷ tỷ ban phúc!"
Sau đó là một luồng gió quỷ quái trực tiếp thổi đến, bày biện trong phòng bị thổi đến rơi rớt tùm lum.
Khi Lâm Tri mở mắt ra, trong tay chỉ còn lại một tờ giấy trắng, trên đó viết rằng "Tiện Tiên Lâu, Cám Hương."
Đây chính là chỉ dẫn của thần tiên tỷ tỷ làm cho cậu ư?
Sắc mặt Lâm Tri chợt sầm xuống.
Cậu lại bấm bậy bấm bạ kích hoạt nội dung gì đây... Cám Hương? Sao nghe thấy quen dữ vậy ta?
Hoi, không quản nữa, vẫn là đi một bước xem một bước vậy.