Thập Niên 70: Phấn Đấu Làm Giàu

Chương 42: Làm Bánh Rán

Sở Du từ lúc trời chưa sáng đã bắt đầu rời giường, Thiếu An không có bắt đầu đi làm việc, mà ở nhà cùng một chỗ với Sở Du.

Sở Du cười lấy bắp ngô ra, nói với Thiếu An: "Thiếu An, hôm nay chúng ta sẽ làm bánh rán ăn! Em và Sở Nhạc cùng giúp chị ra kéo cối xay đi!"

"Được rồi, chị!" Thiếu An đi tới, gãi đầu gãi tay nói: "Chị! Bây giờ có tiền rồi, chúng ta có thể được ăn tốt hơn một chút hay không?"

"Em muốn ăn cái gì?"

Thiếu An ngẫm lại, ngượng ngùng nói: "Em muốn bên trong bánh rán có trứng gà!"

"Em cũng muốn ăn trứng gà!" Sở Nhạc giơ tay lên.

Sở Du nghe vậy, cười: "Được! Điểm tâm hôm nay của nhà chúng ta sẽ là trứng gà!"

Thiếu An và Sở Nhạc cao hứng quá đỗi, trong quá trình xoa đẩy đều một mực rất hưng phấn.

Dụng cụ mài của nông thôn chính là cái loại nguyên thủy nhất kia, có hai khối tròn lớn bằng đá được đặt chồng lên nhau ở cùng một chỗ, trên cái lỗ mài ở phía trên thả hạt của bắp ngô vào bên trong, di chuyển khối đá tròn ở bên trên, cho thêm chút nước vào bên trong lỗ mài, bắp ngô rất nhanh liền biến thành bắp ngô nhão chảy ra bên ngoài, xoa đẩy không phải là một chuyện dễ dàng, trời dần dần nóng lên, Sở Du đẩy đến mức đầy đầu đều là mồ hôi, hai đứa nhỏ kia lại càng đừng nói đến, đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, nếu không phải là mang khát vọng đối với trứng gà, Sở Du không chút nghi ngờ hai đứa nhóc kia tuyệt đối không thể kiên trì tiếp được.

Điểm tâm Sở Du làm bánh rán, mặc dù buổi sáng ở nông thôn cơ bản đều sẽ ăn bánh rán, mỗi nhà đều là khi trời chưa sáng liền rời giường xoa đẩy, nhưng khác biệt giữa bánh rán với bánh rán cũng rất lớn, cái mà nhà của Sở Du trước kia ăn đương nhiên là loại đơn giản nhất, bày ra một tấm bột ngô được dẹt ra hơi mỏng, thêm một cục dưa muối đã có chút đen, đó chính là bữa sáng! Về phần trứng gà? Trứng gà là dùng để bán kiếm tiền, trẻ con không cho ăn!

Sở Du cắt xuống mấy cây rau hẹ từ trong ruộng, cắt nát xong đập trứng gà bỏ vào trong đánh đều lên một chút, cô lại ngồi chồm hổm ở trên ghế đẩu rán bánh rán, một tấm bánh rán rán xong, Sở Du trực tiếp rót hỗn hợp trứng hẹ vào trong, hỗn hợp có trứng gà cùng rau hẹ quả thực chính là mỹ vị, mùi thơm từng chút từng chút một bay ra ngoài, Thiếu An và Sở Nhạc đứng ở cổng ngắm nhìn đến mức nước bọt cũng đã sắp chảy xuống.

"Chị, lúc nào mới xong ạ?" Âm thanh của Sở Nhạc giòn tan hỏi.

"Sắp rồi! Em qua kia dọn dẹp lại cái bàn xong, chờ mẹ và anh trai tan làm xong chúng ta cùng nhau ăn cơm!"

Nói xong, Sở Du chồng bánh rán lên nhau cắt thành từng khối, đựng ở trong mâm bưng lên bàn, lại khó được xa xỉ mà cầm lấy một quả trứng vịt muối từ trong hầm ngầm ra ngoài, cắt ngang trước rồi lại dựng thẳng lên cắt, một viên trứng vịt muối trực tiếp cắt đầy cả một bàn.

Lâm Húc Đống hạ công, thấy loại bánh rau hẹ xa hoa thế này, trợn cả mắt lên, anh ăn từng ngụm từng ngụm bánh rán rau hẹ, mơ hồ không rõ nói: "Em gái, cái bánh rán rau hẹ này, thật là thơm!"

Sở Du bật cười: "Anh, anh cứ từ từ mà ăn, cẩn thận nóng đấy! Trong nồi còn có đây này!"

Hai đứa nhỏ kia cũng ăn đến mức giống như đi đánh trận, miệng của Sở Nhạc nóng đến đỏ bừng, nhưng vẫn nhét bánh rán vào bên trong miệng.

Cả gia đình ăn cực kỳ vui vẻ, Tần Mỹ Lệ thấy kiếm được tiền, cho nên cũng bỏ qua chuyện Sở Du xa xỉ đánh hai quả trứng gà ra để làm bánh.