Ngô Hạo cứ bồn chồn đứng loay hoay trước cửa phòng bệnh mãi. Trong hắn có hai linh hồn, phần lớn là trí nhớ của Từ Thiên Long, giờ lại phải nhận một người xa lạ làm mẹ nên trong lòng luôn thấy có phần khó chấp nhận. Hắn đang đắn đo thì bỗng bị ai đó vỗ một cái.
Quay đầu xem là ai, không ngờ lại là Phùng Viện Viện, Ngô Hạo hơi ngạc nhiên: “Trùng hợp quá, lại gặp cô nữa rồi. Tôi đến đây để tìm người, dì cô đang nằm viện ở đây đúng không?”
Phùng Viện Viện cực kỳ hào hứng: “Đúng rồi, ngay phòng này này. Anh bận chuyện xong chưa, lúc nào anh mới về thôn Ngô Gia được?”
Advertisement
Ngô Hạo sững sờ: “Dì cô ở phòng này sao?”
Căn phòng Phùng Viện Viện đang chỉ chính là phòng bệnh mẹ đang nằm, thế thì cô ta là cháu bên nhà ngoại của mẹ, cũng là em họ mình rồi. Ngô Hạo bất giác thấy thế giới này thật nhiều điều kỳ diệu.
“Phải, anh vào với tôi đi, chút nữa tôi mời anh một bữa. Dì tôi cũng là người ở thôn Ngô Gia, chắc anh biết đấy”.
Phùng Viện Viện kéo Ngô Hạo một mạch vào phòng bệnh.
“Viện Viện tới rồi sao?”
Trên gương mặt tái nhợt của Phùng Hỉ Mai hiện lên nét cười.
“Dì ơi, thằng ba về rồi ạ? Cháu vừa đi thăm người quân nhân hôm qua đã cứu cháu, anh ấy đã qua cơn nguy kịch, vừa được máy bay trực thăng đón về tỉnh rồi ạ. Phải rồi, dì ơi, soái ca này là một người khác đã cứu cháu mà hôm qua cháu kể với dì đấy, cũng cùng thôn với dì, dì có biết anh ấy không?”
Phùng Viện Viện đẩy Ngô Hạo lại gần giường bệnh.
Phùng Hỉ Mai nhìn Ngô Hạo rồi lắc đầu: “Dì chưa gặp cậu ấy bao giờ. Chàng trai, cậu là con nhà ai thế?”
Thấy Phùng Hỉ Mai gầy trơ xương thế này, sống mũi Ngô Hạo bỗng cay cay, nước mắt cũng tuôn rơi. Hắn ngồi xổm bên mép giường và nắm lấy tay bà: “Mẹ, con là Ngô Hạo đây”.
Bầu không khí căn phòng tức thì im phăng phắc, tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Cái gì? Cậu là Ngô Hạo ư?”
Cơ thể mỏng manh của Phùng Hỉ Mai đột nhiên trở nên mạnh mẽ, bà ngồi bật dậy.
Phùng Viện Viện kế bên cũng hét ầm lên: “Trời ơi, anh là anh họ Hạo sao? Anh còn sống ư?”
Không chờ Ngô Hạo trả lời, Phùng Hỉ Mai đã ôm lấy đầu anh, khóc không thành tiếng: “Đúng là Ngô Hạo thật rồi! Mẹ cứ ngỡ sẽ không còn được gặp lại con nữa chứ! Con đã đi đâu vậy, những năm qua con đã sống thế nào?”
Tiếng khóc đầy nhói lòng nhưng cũng mừng rỡ xiết bao khiến nhiều người xúm lại xem, cô y tá nhỏ con tưởng bệnh nhân gặp sự cố bèn vội vàng chạy tới. Thấy là đôi mẹ con nhận nhau sau nhiều năm thất lạc, cô ấy lập tức tản đám đông đi rồi đóng cửa phòng lại.
Hai mẹ con ôm nhau khóc khoảng một, hai phút thì Phùng Hỉ Mai mới ôm mặt Ngô Hạo, hỏi: “Ngô Hạo à, con bình thường lại rồi sao, không còn thừ người ra nữa à?”
Ngô Hạo lờ mờ đoán được mình bị bệnh tự kỷ từ nhỏ nên mẹ mới hỏi thế, trí nhớ cũng chỉ rải rác vài ba đoạn, thế là hắn gật đầu: “Con đã khỏe lại rồi mẹ, không còn thừ người ra nữa”.
“Ông trời có mắt, cuối cùng Ngô Hạo nhà ta cũng hết bệnh, không còn tự kỷ nữa rồi, mặt mũi còn đẹp trai sáng láng như này, mẹ chết cũng nhắm mắt”.
“Mẹ sẽ không chết đâu, con có tiền cho mẹ chữa bệnh mà”.
“Thằng bé ngốc, bệnh của mẹ không cứu nổi nữa rồi. À Ngô Hạo, con còn nhớ ai là người đã bắt cóc con năm đó không? Những năm qua con ở đâu?”
Hiển nhiên mẹ không biết chuyện hồi đó hắn bị người ta bắt cóc tới tận Đông Giang, nỗi uất hận trong lòng Ngô Hạo cũng hoàn toàn tan biến. Hắn không phải bị mẹ bỏ rơi.
“Mẹ à, con không nhớ chuyện trước đây mấy. Những năm qua, con ở Đông Giang được một thời gian thì được người hảo tâm nhận nuôi, hết bệnh, còn kết hôn nữa. Hôm nay con quay về là để làm lại căn cước công dân, con vừa đi ủy ban thôn về nên mới biết mẹ nằm viện”.
“Vậy ư? Thật tốt quá, sao con không dắt vợ con về theo?”
“Để lần sau đi mẹ, giờ chúng ta phải chữa bệnh trước đã. Con vừa hỏi y tá rồi, bệnh của mẹ cần đến bệnh viện tỉnh mới điều trị được. Hồ sơ bệnh án đâu? Để con đi làm thủ tục chuyển viện”.
“Không cần đâu, bệnh của mẹ không có thuốc chữa, gặp được con là mẹ có thể ra đi thanh thản rồi”.
“Mẹ! Mẹ nói gì thế hả! Bác sĩ bảo bệnh này chỉ cần ghép một quả thận là được rồi mà!”
Phùng Viện Viện lấy lại tinh thần, đã xác nhận được Ngô Hạo là anh họ mình. Cô ta vừa nghe thấy câu này thì vội vã nói: “Anh họ, ghép thận phải mất đến mấy trăm ngàn đấy, nhà mình không mượn được nhiều tiền thế đâu, còn phải tìm được thận hiến tặng phù hợp nữa”.
“Không sao đâu, anh có tiền mà. Viện Viện, nhờ em chăm sóc cho mẹ anh nhé, anh đi làm thủ tục chuyển viện”.
Ngô Hạo nhìn thấy hồ sơ bệnh án trên đầu giường bèn cầm lấy, đứng dậy muốn ra ngoài thì chợt bị Phùng Viện Viện kéo lại: “Anh đừng cố chấp nữa, bác sĩ nói ghép một quả thận phải tốn ít nhất là ba trăm đến bốn trăm ngàn đó, em nhìn cách ăn mặc của anh đã biết là không thuộc dạng khá giả rồi, hay là anh vẫn còn bị tự kỷ?”
“Phải đấy Ngô Hạo, con về là tốt rồi, mẹ không sao hết, qua mấy ngày nữa là sẽ khỏe lên thôi”.
Phùng Hỉ Mai cũng nghĩ đứa con trai đột ngột xuất hiện này chưa khỏi bệnh hoàn toàn, đầu óc vẫn chưa được bình thường cho lắm. Số tiền khổng lồ ấy là con số thiên văn đối với người miền núi, bà đã từ bỏ hy vọng từ lâu lắm rồi.