Giá Như Đừng Gặp Gỡ

Chương 13

Sau nhiều năm, chuyện quá khứ đã trở thành một vết sẹo sâu hoắm trong lòng tôi, tôi không còn tơ tưởng gì đến chuyện quay lại với Khánh nữa, càng không bao giờ nghĩ đến có một ngày anh ta lại đề nghị lên giường với tôi.

Tôi không biết mục đích thật sự của anh ta là gì, chỉ nói:

– Nếu anh không muốn cho tôi ứng trước tiền thì cứ nói thẳng ra là được, không cần phải vòng vo như thế.

– Tùy cô, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Anh ta tựa lưng vào thành ghế, bộ dạng rất nhàn nhã hưởng thụ:

– Dù sao thì người cần tiền bây giờ là cô, không phải tôi. Muốn lấy tiền hay không thì tự cô cân nhắc cho kỹ.

– Anh không thiếu đàn bà đến mức muốn ngủ với một người phụ nữ có chồng như tôi. Anh Khánh, đùa như thế hơi quá rồi đấy.

– Tất nhiên là tôi không thiếu, nhưng tự nhiên lại thấy ngủ với đàn bà của người khác mới thú vị. Cô thấy không, nhiều người nɠɵạı ŧìиɧ không phải vì hết yêu chồng hay vợ mình, mà đơn giản chỉ là thích cảm giác lạ thôi. Tôi bây giờ cũng thế đấy.

– Anh không biết nɠɵạı ŧìиɧ là phạm pháp à? Không những phạm pháp, mà cả còn là tội cả xã hội phỉ nhổ đấy.

– Thì sao? Tôi chẳng sợ.

Nhìn vẻ mặt bất cần tựa như có trời sụp xuống cũng chẳng liên quan gì đến mình của anh ta, tôi mới phát hiện ra Khánh nói thật. Anh ta muốn ngủ với tôi, muốn thử cảm giác chiếm đoạt một người đàn bà đã có chồng.

Đúng là cặn bã của cặn bã… Nhiều năm qua, chẳng biết anh ta đã phá hoại hạnh phúc của bao nhiêu gia đình rồi.

– Anh không sợ nhưng tôi sợ.

Tôi kiên quyết từ chối, mặc dù thật sự chưa có gì với Trung, nhưng tôi cũng không thể hùa theo anh ta được, tôi nói:

– Anh đổi phương thức hành hạ khác đi. Trò gì tôi cũng chơi với anh, riêng chuyện thiếu đạo đức như thế tôi không làm được.

– Thiếu đạo đức? Đừng tỏ vẻ thanh cao như thế với tôi, mấy năm trước không phải cô…

Anh ta đột nhiên nổi khùng quát ầm lên, nhưng khi nói đến mấy năm trước thì đột nhiên khựng lại. Tôi không rõ vế sau là gì mà khiến anh ta bỗng dưng tức giận như vậy, chỉ mở to mắt nhìn anh ta, Khánh cũng nhìn chằm chằm tôi.

Một lát sau, anh ta mới nguôi giận, sắc mặt lại trở về vẻ thờ ơ như cũ. Anh ta nở nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi lắc đầu:

– Thôi, bỏ đi. Tóm lại, tôi chỉ có một trò chơi. Cô muốn chơi cũng được, không chơi cũng chẳng sao. Đời này thiếu quái gì đàn bà.

– Nếu anh đã nhất quyết như thế thì tôi cũng không còn gì để nói với anh nữa. Chào anh.

Nói xong, tôi đi thẳng một mạch ra bên ngoài, giờ ấy không còn xe bus nữa, chỉ có thể đứng dưới mái hiên khách sạn book một chiếc Grab về bệnh viện. Lúc chờ xe, tôi ngẩng đầu nhìn lên tầng 15 mấy lần, chỉ thấy ở trên đó là một mảng tối đen, đáng ghét giống hệt chủ nhân của nó vậy.

Chẳng hiểu kiếp trước tôi đã nợ anh ta cái gì mà kiếp này lại cứ phải dây vào anh ta như vậy, sáu năm trước tưởng gieo chừng ấy đau khổ là quá đủ rồi, không ngờ sáu năm sau anh ta lại xuất hiện một lần nữa, lại mang thêm bao cay đắng cho tôi. Rút cuộc là nhìn thấy tôi thì anh ta ngứa mắt, hay là tôi phải thảm hại đến mức không thể ngóc đầu lên thì anh ta mới hài lòng?

Về đến bệnh viện, tôi lại tiếp tục ngủ ngoài ghế ở hành lang. Ghế cứng đau lưng, với cả phải suy nghĩ làm sao để kiếm tiền nên tôi mãi không thể chợp mắt được.

Tôi quyết định tìm đến các tổ chức từ thiện để xin giúp đỡ, nhưng hoàn cảnh của tôi so với những hoàn cảnh khác thì vẫn còn tốt hơn, có nhiều người đến cả cơm hàng ngày cũng không có nổi để ăn, hoặc có vài gia đình cả vợ cả chồng đều mắc bệnh hiểm nghèo, con cái bị tâm thần, … thế nên các tổ chức từ thiện cũng chỉ có thể ủng hộ tôi một phần, phần còn lại nhường cho các hoàn cảnh khó khăn hơn.

Đã hai ngày không đóng chi phí nằm ICU, vị bác sĩ trưởng khoa mà tôi quen mới gọi tôi vào phòng riêng để nói chuyện. Tôi biết, việc mình phải đóng viện phí không thể chậm trễ, nhưng không còn cách nào, vừa mới ngồi xuống ghế đã vội vàng giải thích:

– Cháu sẽ đóng tiền nằm phòng ICU sớm chú ạ, chú đừng ngừng điều trị cho chồng cháu. Cháu đang cố gắng xoay sở tiền, sắp đủ rồi chú ạ. Cháu đang có gần hai mươi triệu đây, chú cho cháu đóng trước một nửa được không?

– Việc thu viện phí là việc bệnh viện phải làm, tất nhiên bây giờ chồng cháu đang điều trị ở đó, các bác sĩ sẽ không nỡ lòng nào mà ngắt điều trị cho chồng cháu. Nhưng cháu cũng biết đấy, các chi phí vật tư, máy móc, thuốc thang đều do bệnh viện phải bỏ tiền ra chi trả, bệnh viện cũng chỉ chờ cháu được một vài ngày, không thể chờ mãi được. Bên ngoài đang còn rất nhiều người đang chờ được nằm ICU. Cháu hiểu ý chú không?

– Vâng, cháu hiểu ạ. Cháu sẽ cố gắng, xin chú nói giúp với bệnh viện cho cháu thêm ít thời gian, cháu xoay sở đủ tiền thì sẽ nộp viện phí ạ.

– Không phải chỉ có mình tiền viện phí nằm ICU đâu, còn nhiều thứ khác nữa. Trước thì khoảng 3 – 400 triệu là đủ, nhưng bây giờ tình hình chồng cháu trở nặng nhanh như thế, thì số tiền sẽ phải gấp 3, 4 lần. Chú biết là vất vả, nhưng mạng người mới là quan trọng, tiền của còn làm ra được, chứ người thì không. Cháu phải cố gắng lên.

– Vâng. Cháu cũng biết thế chú ạ. Nhưng nhà khó khăn quá, bây giờ chẳng còn cái gì bán được để có tiền nữa…

Nói đến đây, bỗng dưng tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, trái tim tựa như bị một tảng đá to thật to đè xuống, rất đau mà không biết phải làm sao.

Có lẽ, ngoài lúc chạy vạy khắp nơi lo cho bố ra thì đây chính là lần bất lực lớn nhất trong đời tôi. Cảm giác như người thân đang c.hế.t dần c.hế.t mòn mà bản thân chỉ biết trơ mắt nhìn, không thể làm được gì khác vậy.

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, có thật là tôi không thể làm gì không? Rõ ràng có một người đã cho tôi sự lựa chọn, nhưng tôi đã không đồng ý sự lựa chọn đó. Là do tôi không đủ cao thượng vì Trung, hay vì tôi không dám hy sinh nhiều như anh đã hy sinh cho tôi?

Rời khỏi phòng bác sĩ, tôi thất tha thất thểu quay lại khu ICU, lúc về đến nơi lại nghe chị điều dưỡng nhắc lần nữa về việc nộp viện phí. Tôi rối rít xin lỗi, hứa sẽ nộp trong thời gian sớm nhất, sau đó lại ôm máy tính bảng ngồi ngẩn ngơ cả buổi chiều, ngay cả một nét tử tế cũng không vẽ được.

Bầu trời bên ngoài chầm chậm chuyển về chiều muộn, ánh hoàng hôn yếu ớt cuối ngày cũng từ từ vụt tắt. Tôi suy nghĩ xong xuôi mới cử động cơ thể đã cứng đờ, xỏ dép đi đến cửa khu ICU xin điều dưỡng cho vào thăm Trung.

Chị ấy nhìn tôi bảo:

– Một ngày chỉ được thăm một lần thôi, sáng chị thăm rồi mà, giờ hết giờ thăm rồi, mai hãy vào.

– Chị cho em vào một lúc thôi, 3 phút rồi em sẽ ra ngay.

– Tôi đã bảo mai cơ mà, giờ khử trùng hết rồi, người nhà không vào thăm được.

Chẳng biết sao tự nhiên khi đó viền mắt tôi lại tự nhiên đỏ hoe, tôi vẫn muốn nhìn thấy Trung để yên tâm, cho nên dù biết không được vẫn cố năn nỉ:

– Chị cho em vào nhìn anh ấy một tý thôi, em sợ mai em không quay lại được, em…

Có lẽ chị điều dưỡng nhìn thấy tôi sắp khóc đến nơi thì thương tình, suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định cho tôi vào:

– 3 phút thôi. Khử trùng đi rồi vào. Hết 3 phút là phải ra ngay đấy.

– Vâng, em biết rồi, em cảm ơn chị nhiều ạ.

Trong khu ICU, sau lớp cửa kính Trung vẫn cởi trần nằm như vậy, một vài người xung quanh anh được điều trị tốt đã được chuyển ra các phòng bệnh theo dõi bình thường, cũng có một vài người mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng bên ngoài nữa. Thực sự tôi cũng rất lo sợ, không biết có ngày nào đó thứ mình nhận được không phải là tin Trung đã được chuyển ra phòng bệnh bình thường mà là câu “Gia đình nén đau buồn” hay không?

Hết ba phút, tôi ra ngoài mới hạ quyết tâm nhắn tin cho Khánh. Chỉ có một dòng:

– Chuyện lần trước đã nói, giờ còn lựa chọn được nữa không?

Ít lâu sau có tin nhắn trả lời lại:

– Cô nói chuyện gì?

– Tôi biết anh nhớ.

Tôi rất ghét việc anh ta cứ hết lần này đến lần khác trêu đùa tôi, nếu cả hai đã hiểu nhau, thì tội gì phải lòng vòng.

Mà đúng thật, Khánh cũng không vòng vo với tôi nữa, anh ta gửi lại một tin:

– Đến nhà tôi.

Đọc xong tin nhắn này, ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là “May thật”. May mà anh ta không bảo tôi đến khách sạn, cũng may anh ta không biếи ŧɦái đến mức chơi ở nơi đông người qua lại. Ở nhà là tốt rồi… có nhục nhã đến đâu cũng chỉ có tôi và anh ta biết mà thôi, không có người thứ ba…

Tôi bắt taxi đến khu đô thị mà anh ta sinh sống, lững thững đi từ cổng vào bên trong. Ở đây là nơi mà người có tiền mới vào ở được, nhà nào nhà nấy đều là dạng biệt thự, thiết kế đẹp đến mức ai nhìn cũng phải ngẩn ngơ. Căn nhà ở ngay ngã tư thì lại càng khỏi phải nói, vị trí rất tốt, có thể đón được ánh mặt trời lúc bình minh và đón được cả hoàng hôn, buổi đêm còn có thể dễ dàng nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Vốn dĩ nơi đó là ước ao của biết bao nhiêu người, nhưng tôi thì không. Tôi ghét nơi này… Rất ghét…

Lúc tôi đến nơi, bấm chuông mấy lần nhưng chẳng có ai mở cửa. Cứ nghĩ Khánh lại lừa tôi nên tôi rất khó chịu, đang định nhắn tin cho anh ta thì bỗng dưng thấy cửa tự động mở ra. Điện thoại dưới tay rung lên, là tin nhắn của anh ta:

– Đang bận, chưa về được. Nấu cơm trước đi.

Hóa ra ngoài việc ngủ ra, tôi còn phải kiêm luôn cả việc nấu cơm cho anh ta ăn nữa cơ đấy.

Tôi không trả lời lại, chỉ nhét điện thoại vào trong túi rồi đi vào bên trong. Đúng là trong nhà không có ai, tôi cũng không dám tự tiện động vào đồ vật gì mà chỉ đi thẳng vào bếp, chuẩn bị đồ đạc nấu nướng.

Tủ lạnh của anh ta có rất nhiều thức ăn, tôi lôi ra kiểm tra hạn từng thứ, thấy tất cả đều là đồ mới mua ngày hôm qua, chắc là người giúp việc bỏ vào. Tôi không muốn tốn thời gian nhiều nên chọn vài thứ để chế biến, nấu một mâm cơm đầy thức ăn. Vừa mới bày biện ra bàn thì nghe tiếng xe đi vào.

Lúc anh ta bước vào nhà, liếc qua mâm cơm trên bàn thì sắc mặt hiện rõ vẻ hài lòng:

– Trông cũng được đấy nhỉ?

Tôi lười nói chuyện, chỉ bảo:

– Anh rửa tay rồi ăn đi.

– Đợi một tý.

Hình như Khánh rất vui nên thái độ hòa nhã hơn hẳn thường ngày, lúc đi rửa tay còn huýt sáo. Tôi không có hứng ăn uống nên chỉ đi ra sofa ngồi xem điện thoại, lát sau, anh ta quay lại mới bảo tôi:

– Xong rồi, lại đây ăn cơm.

– Tôi không ăn, anh ăn đi.

– Cô nấu nhiều thế này mình tôi ăn sao hết?

– Không ăn hết thì anh đổ đi.

Ánh mắt anh ta ngay lập tức lạnh xuống, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Khánh không làm ra vẻ nữa, không hài lòng liền lộ bộ mặt thật:

– Đây là thái độ mà người cần tiền nên có đấy à?

Tôi cũng nhận ra thái độ mình vừa rồi không được tốt lắm, nhất là trong lúc đang phải cầu cạnh người ta, nên cũng hạ giọng:

– Buổi chiều tôi ăn rồi. Giờ không muốn ăn nữa.

– Không muốn ăn cũng được thôi. Đến khi lên giường không đủ sức chịu đựng thì đừng hối hận. Chưa được cầm tiền mà c.hế.t trên giường thì phí công sức bán thân lắm đấy.

Tôi nhìn chằm chằm anh ta, cũng thấy Khánh nhìn chằm chằm tôi. Cả hai giằng co hồi lâu, cuối cùng tôi đành phải đứng dậy, đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Không phải là tôi dễ dàng thỏa hiệp, mà là tôi hiểu anh ta. Nếu tôi không nghe lời, đêm nay Khánh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi, anh ta thật sự có thể chơi tôi đến c.hế.t, cho nên, đằng nào cũng là đau khổ, đỡ thiệt thân một chút vẫn tốt hơn.

Không khí trên bàn ăn như nặng nề như đeo một quả bom, chỉ cần sơ sảy một chút cũng có thể bùng nổ. Hai chúng tôi không ai nói chuyện, chỉ im lặng ăn, tôi nuốt cơm mà thấy cổ họng khô khốc như bò nhai rơm, nhưng cuối cùng, vẫn phải ăn hết hai bát.

Xong xuôi, tôi rửa bát còn anh ta đi tắm. Liếc đồng hồ đã hơn 11 giờ khuya, bệnh viện không gọi đến cuộc nào nghĩa là Trung vẫn ổn.

Chỉ là tâm trạng tôi thì không ổn lắm, nghĩ đến chuyện sắp làm, áp lực trong l*иg ngực tôi lại cứ dần dần đầy thêm, tôi không biết mình sẽ phải chịu đựng ra sao, cảm giác bị người đàn ông mình căm ghét đè xuống dưới thân sẽ thế nào. Chỉ biết trái tim tôi nãy giờ vẫn đau âm ỉ, tựa như bị một cái gai nhọn đ.âm hết lần này đến lần khác, rất khó chịu, nhưng lại chẳng có cách nào rút ra để hết đau.

Tôi cố ý rửa bát rất chậm, rất chậm, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải xong. Đứng ở dưới tầng tự đấu tranh tư tưởng rất lâu, hơn hai mươi phút sau vẫn phải hạ quyết tâm bước lên đó.

Khánh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngồi trên giường sấy tóc, thấy tôi đi vào, anh ta chỉ liếc một cái rồi lại tiếp tục giũ giũ mái tóc ướt của mình. Tôi đợi anh ta sấy xong mới nói:

– Có cần tôi đi tắm trước không?

– Tắm đi.

Anh ta cất máy sấy, giọng nói không mang theo cảm xúc gì:

– Tắm thật sạch, kỳ cọ kỹ vào. Tốt nhất là đừng để tôi ngửi thấy mùi người khác trên người cô.

– Tôi biết rồi.

Tôi mang theo hai bộ quần áo, một là quần áo ngủ, hai là quần áo sạch sẽ để ngày mai mặc về. Ở trong phòng tắm của anh ta kỳ cọ hơn nửa tiếng, lúc đi ra thì đèn điện trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn một ngọn đèn ngủ hiu hắt màu cam trên tường.

Khánh tựa vào đầu giường xem điện thoại, khi thấy tôi mặc đồ ngủ kín cổng cao tường, anh ta mới khẽ nhíu mày:

– Phòng có máy sưởi, mặc nhiều thế làm gì?

– Thói quen thôi.

Tôi đi lại gần anh ta, ném túi xách ở ghế nhưng vẫn cầm theo điện thoại. Tôi đặt nó gọn gàng dưới gối, sau đó mới trèo lên giường cạnh anh ta, cả người đờ đẫn như một con cá c.hế.t, im lặng chờ mọi thứ bắt đầu.

Nhưng anh ta chỉ nói:

– Cất điện thoại ra chỗ khác.

– Tôi muốn để đây. Tôi đã bật chế độ im lặng rồi, không làm phiền đến anh đâu.

– Tôi bảo cô để điện thoại ra chỗ khác.

Bị anh ta cáu hết lần này đến lần khác, tôi cũng rất khó chịu, nhưng cãi cọ bây giờ thì quá ngu ngốc, cho nên tôi đành nhẫn nhịn. Bật chế độ chuông rồi đặt điện thoại lên tủ tab đầu giường.

Tôi mở to mắt nhìn lên trần nhà, hỏi anh ta:

– Trả tiền trước hay ngủ trước?

– Làm tôi hài lòng sẽ có tiền.

– Không phải một lần, đúng không?

Tất nhiên, tôi hiểu rõ chỉ có ngôi sao hay hoa hậu gì đó thì mới đáng giá chừng ấy, còn tôi, trong mắt anh ta đã là một kẻ có chồng, nhan sắc trung bình, không có chuyện lên giường một lần sẽ được trả 100 triệu.

Khánh không bất ngờ trước câu hỏi của tôi, chỉ cười nhạt:

– Cô tính xem, làm bao nhiêu lần mới đủ 100 triệu?

– Tôi chuẩn bị một hộp bαo ©αo sυ, 12 cái. Nếu anh thấy thiếu, tôi sẽ mua thêm.

Nụ cười trên môi anh ta càng lúc càng sâu, sâu đến nỗi tôi không rõ đây là cười vì hài lòng tôi tự biết giá trị của bản thân, hay cười vì châm chọc tôi. Anh ta nói:

– Giá thị trường bây giờ là 500k một lần, như thế này đi, tôi nể tình người cũ, tăng giá cho cô. 5 hộp.

60 lần. Haha, thật buồn cười, phải ngủ với anh ta tận 60 lần để có 100 triệu ư? Như thế một lần của tôi gấp hơn 3 lần giá thị trường rồi.

Tôi cũng cười:

– Anh hào phóng thật đấy.

– Muốn hơn không? Một tỷ, tôi mua cô 1 năm.

Hơi thở của tôi trong thoáng chốc ngưng trệ, tôi kinh ngạc quay sang nhìn anh ta, không rõ Khánh nói đùa hay nói thật nhưng vẫn có cảm giác không thể tin được.

Anh ta nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của tôi mới nhếch môi nói:

– Sợ thiệt à?

– Cảm giác lạ chơi vài lần là chán. Anh muốn kéo dài một năm vì mục đích gì?

– Tự nhiên nổi hứng thôi. Tôi thấy cơm cô nấu cũng được, vừa miệng tôi. So với mấy cô em nóng bỏng nhưng nấu mấy món ăn thì không thể nuốt được, tôi bao cô coi như bao luôn cái dạ dày của mình vậy. Tất nhiên, nếu cô không muốn thì thôi, cứ dùng hết 5 hộp thì đường ai nấy đi.

Ngọn đèn ở đầu giường không sáng lắm, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ trông thấy những đường nét trên gương mặt anh ta. Mặc dù tôi đã cố tìm kiếm mọi biểu cảm để đoán xem anh ta nghĩ gì, nhưng thực sự ánh mắt Khánh quá thâm sâu, tôi không thể dò nổi.

Có điều, nếu có một tỷ vào bây giờ, tôi sẽ chi phí cho Trung nằm ICU mà không cần phải lo hết 100 triệu này thì lấy tiếp đâu ra tiền đóng viện phí. Tôi cũng sẽ có tiền để tìm thận và ghép thận cho anh, thậm chí còn có thể mua các loại thuốc tẩm bổ tốt nhất để anh nhanh khỏe lại.

Thật tốt, một tỷ này quá vừa vặn… Chỉ là… tôi làm chuyện có lỗi với Trung nhiều như vậy, sau khi anh khỏe rồi, tôi còn mặt mũi nào mà nói đến chuyện kết hôn với anh đây…

Tôi lẳng lặng hít sâu vào một hơi rồi nhắm mắt, bàn tay từ từ siết chặt lại, cổ họng đắng đến nghẹn lòng:

– Có thêm yêu cầu gì không?

– Về chuyện gì?

– Trong một năm anh bao tôi…

Anh ta im lặng một lúc, lát sau mới “À” một tiếng, tỏ vẻ như đã hiểu ra:

– Không được để bất kỳ ai đυ.ng vào người, ngoài tôi ra, kể cả chồng cô.

– Ngoài ra, tôi vẫn có tự do phải không?

– Cô thích tự do thế nào thì tùy. Nhưng phải dọn đến ở đây.

Tôi mở mắt nhìn anh ta:

– Nếu đã dọn đến đây thì còn gì tự do nữa?

– Không thì cô định nấu cơm cho tôi kiểu gì? Đêm đến tôi muốn giải quyết cũng phải chờ cô đến à?

– Một tuần tôi có thể đến ngủ 2 lần.

– Tất cả các ngày trong tuần đều phải ở đây. Ban ngày cô muốn đi đâu thì tùy, nhưng tôi gọi là phải có mặt. Đây là giới hạn của tôi, nếu cô không biết đủ thì 100 triệu hay 1 tỷ cũng thôi đi.

Có một ngôi sao rất sáng ngoài cửa sổ, hình như là sao Sirius, hay còn gọi là sao Thiên Lang. Người ta nói, sao Thiên Lang sáng chói và rõ ràng thì là điều may mắn, tôi nhìn thấy sao Thiên Lang lúc này cũng chẳng biết bản thân mình có gặp may mắn hay không, chỉ biết, điều kiện của Khánh đưa ra rất hấp dẫn, rất phù hợp với những gì tôi cần lúc này.

Cho nên, dù phía trước là sóng to gió lớn hay chông gai thì tôi vẫn sẽ nhắm mắt bước tiếp, dù có bị cuộc đời đánh đến thân tàn ma dại thì tôi vẫn sẽ đi qua con đường này. Chỉ cần Trung có thể sống, chỉ cần có thể trả được ân tình cho anh, thì tương lai của tôi cũng chẳng là gì cả. Kết hôn, yêu đương, hạnh phúc gì cũng vứt hết đi. Anh xứng đáng gặp được người tốt hơn, không phải mãi trông đợi ở một người đàn bà bẩn thỉu như tôi làm gì.

Sau cùng, tôi lẩm bẩm nói một câu:

– Anh muốn thế nào cũng được.