Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 280: Cảm giác 50%


Mặc dù cảm thấy hơi băn khoăn khi nói điều này, nhưng ... không hiểu sao, cô càng tin vào phán đoán của Bạch Ấu Vi hơn là phân tích của Lý Lý. Cô đã nhận thấy sự khác biệt của Bạch Ấu Vi ngay từ lần gặp đầu tiên. Vốn muốn tìm cơ hội để làm quen với nhau, nhưng nhiều lần bị Tô Mạn cắt ngang giữa chừng, không thể tiếp xúc trực tiếp với đối phương.

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, Chu Xu có thể giữ mình trong sạch mà vẫn nắm giữ các tài nguyên điện ảnh truyền hình, tạp kĩ đều nhờ cô luôn nhạy bén tìm được chỗ dựa từ cường giả- đây gần như là bản năng của cô.

Bạch Ấu Vi chính là " cường giả" mà cô ấy nhận thấy.

Tất nhiên, tạo mối quan hệ thân thiết cũng là điểm yếu của Chu Xu.

Cô biết điều này rất rõ. Chỉ là bao năm qua cô cũng đã tạo thành thói quen, nếu đột nhiên bắt cô thay đổi cách làm, cô sẽ lúng túng.

Cũng giống như thế giới biến dị này.

...

Bạch Ấu Vi không nói lời nào nhìn cô, ánh mắt có chút sắc bén.

Chu Xu hiểu rằng đây là một loại phòng thủ đã được nuôi dưỡng trong nhiều năm, giống như phản xạ có điều kiện, giống như một con mèo cong xương sống khi nhìn thấy người lạ.

Chu Xu cố gắng để biểu hiện của mình chân thành nhất có thể.

Nhưng hiệu quả không lớn.

Bạch Ấu Vi vẫn như cũ không nóng không lạnh, mặt không biểu cảm nói: "Tôi không nói lời nào vì chưa tìm được đáp án."

Chu Xu trong lòng nhảy một cái, "Không phải là hạt trân châu sao?"

Bạch Ấu Vi cụp mắt xuống, nhìn sàn gỗ ẩm ướt, "...Tôi hy vọng vậy, nhưng nếu muốn hỏi tôi cảm thấy thế nào, 50%."

50%.

Trái tim Chu Xu lạnh đi một nửa

Năm mươi phần trăm, không phải chỉ có một nửa sao?

Lữ Ngang bên cạnh thấp giọng mắng.

Không phải mắng Bạch Ấu Vi.

Mà anh ta mắt thế giới chết tiệt này.

...

Nghiêm Thanh Văn dẫn người xuống cầu thang dựng mấy tấm ván giường lớn lên gác xép, đặt một số đồ đạc để cố định

Có bài học rút ra từ lần trước, anh ta đã nâng cấp cơ quan, sử dụng cả chiếc búa rỉ bên ngoài cánh cửa ở tầng một.

Vì đã cũ nên nó đã bị tách rời khỏi cán gỗ, dùng sợi dây quấn quanh mình nó, một đầu được treo lơ lửng trên không, một đầu được buộc vào xà nhà. Một khi con thuỷ quái phá vỡ tấm ván giường, búa sẽ bị ảnh hưởng bởi trọng lực đập về phía con quái vật!

Đối với một con quái vật khổng lồ như vậy, một chiếc gỗ rỉ sét chẳng ảnh hưởng gì nhiều, nhưng có thể tranh thủ thêm vài giây để chạy trốn, cũng coi như là may mắn.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Thẩm Mặc cầm đống hạt châu tìm được đứng ở cầu thanh tầng 2, những người khác rải rác đứng ở hành lang và cầu thang.

Thẩm Mặc liếc nhìn đồng đội phía sau, sau đó nhìn Bạch Ấu Vi ở cửa gác xép, cuối cùng ánh mắt rơi xuống mặt nước - “

"Vị khách! Mời vào.”

Không có âm thanh, có lẽ là bởi vì tiếng cửa cũng bị nước ngập che đi.

Mực nước bắt đầu dâng lên, bắt đầu lan rộng gây ngập sàn tầng 2, che mất cầu thang thông với gác xép.

Tất cả mọi người lùi lại dần.

Khi nước ngập một mét, họ lùi một mét, khi nước ngập hai mét, họ lùi hai mét... Đến khi ngập nửa cầu thang tầng 2, đèn ở tầng 2 nhấp nháy vài cái, vụt tắt.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn từ căn gác xép soi sáng tầm nhìn.

Cùng lúc đó, một âm thanh nặng nề từ dưới lầu truyền đến, giống như có thứ gì đó ở trong nước, khó khăn đi lên.

Bùm!

Thứ đó chạm vào hai tấm ván gỗ lớn do Nghiêm Thanh Văn dựng trên cầu thang.

Tấm ván lung lay sắp đổ, do sức căng của sợi dây nên không bị đổ.

Thuỷ quái chìm xuống đáy nước không nhúc nhích.

Cũng như lần trước, không biết nó đang đợi gì.

Đèn pin chiếu xuống mặt nước chỉ thấy một bóng đen mơ hồ.

Thẩm Mặc cầm hạt châu đi vào trong nước.

Một bước...

Lại một bước...

Anh cùng thủy quái đã ở gần gang tấc.

Bạch Ấu Vi nhìn anh càng ngày càng chìm sâu trong nước, trái tim gần như dâng lên cổ họng, muốn gọi anh lại, nhưng há miệng lại không phát ra được âm thanh.

Đột nhiên có một tiếng nổ!

Con quái vậi nhảy lên! Văng lên bọt nước vĩ đại!