Mười người, ngoại trừ Bạch Ấu Vi là người tàn tật, thì đều đi lục lọi trong nhà.
Trong ngôi nhà này chất đống vô số búp bê, tìm thì cũng dễ thôi, cho nên bọn họ nhanh chóng tìm thấy rất nhiều gấu bông với đủ màu sắc, chất liệu, hình dáng khác nhau - to có, nhỏ có, béo có, gầy có, quần có, mũ có cả.
"Nhìn này, nó giống hệt con gấu bên ngoài!"
Chu Xu lấy ra một con trong đống búp bê, là một con gấu bông màu nâu với chiếc nơ được khâu trên đường viền cổ áo, giống hệt chiếc nơ của con gấu bên ngoài , đáy màu đỏ tươi, có chấm đen.
"Gấu mùa xuân tỉnh rồi, mất đi hai đứa con thật là nóng lòng... Nên còn có một con gấu nhỏ như thế nữa." Nghiêm Thanh Văn cau mày nói, "Mọi người tìm thêm một con búp bê khác thắt nơ đỏ có chấm bi đen."
Tất cả đều bận rộn đi tìm con gấu còn lại.
Ngăn kéo, tủ quần áo, tủ âm tường, hộp đựng đồ, gầm giường, sau cánh cửa, trên gác xép, thậm chí cả ống khói lò sưởi đều không bỏ sót!
Họ tìm thấy đủ các loại gấu, nhưng không có con gấu nhồi bông nào có nơ đỏ với những chấm đen trên đó!
"Anh Nghiêm, đây là tất cả những con gấu chúng ta có thể tìm thấy."
"Chẳng lẽ chúng ta nghĩ sai rồi? Hay có lẽ chúng không cần đeo nơ bướm?
" Nhưng cũng có hơn 40 con không đeo nơ bướm. Phạm vi quá lớn. Không thể xác định được."
"Đeo nơ con bướm à? Có nơ xanh, nơ đen, nơ hồng..."
"Cũng có hơn mười mấy con"
" Tìm mọi chỗ có thể tìm rồi, phải làm gì bây giờ?”
Mọi người bàn tán xôn xao và kiểm tra đi kiểm tra lại mấy con gấu bông mà họ tìm thấy.
Bạch Ấu Vi không có việc gì để làm, cô đẩy xe lăn đến bên cửa sổ và nhìn con gấu bên ngoài.
Con gấu vẫn ở đó.
Nó ngồi xổm bất động ở cửa, thân hình to lớn vạm vỡ như một núi thịt.
Nếu một con thú như vậy mà bùng nổ, đừng nói một người, ngay cả ngôi nhà này sợ rằng cũng sẽ bị phá hủy nghiêm trọng. Cũng may hiện tại nó chưa tiến vào, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian chuẩn bị.
Như "tên kia" đã nói, không ai có thể vào mà không có sự cho phép của chủ nhân ngôi nhà búp bê.
Chủ nhân của ngôi nhà búp bê...
Bạch Ấu Vi trầm tư, cảm thấy bối cảnh này có chút thú vị.
Thẩm Mặc từ trên lầu đi xuống với hai bàn tay trắng và không có thu hoạch gì.
Anh đi uống một hớp nước, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Một mùa tám giờ, xuân hạ thu tổng là 24 giờ, trọn vẹn một ngày. Nhưng chúng ta không thể cả ngày chỉ tìm kiếm đồ vật được. Ở đây không có thức ăn, thời gian càng chậm trễ, chúng ta càng bất lợi."
"Chỉ mới bắt đầu thôi, cứ thong thả." Bạch Ấu Vi nhìn con gấu, không cho là đúng.
Cô ấy ngồi trên xe lăn đó hoạt động hạn chế, vì vậy cô ấy chắc chắn vô dụng trong phần tìm kiếm.
"Anh Nghiêm! Anh nhìn này!" Lý Lý đột nhiên ở trên lầu hét lên.
Một số người ở tầng dưới đã nghe thấy tiếng hét, nhìn thấy Lý Lý đang ôm mô hình tàu cướp biển chạy xuống, theo sau là Đàm Tiếu và Thừa Uý Tài.
Mô hình thuyền có chiều dài bằng cẳng tay của một người trưởng thành, bên trong mô hình là một hộp sọ có kích thước bằng móng tay út, cũng như đồ ăn và đồ trang sức được chạm khắc bằng gỗ, màu sắc tinh xảo và trông rất tươm tất.
“Cái này hẳn là kho báu đi?” Lý Lý đặt mô hình tàu cướp biển lên bàn ăn, thở hổn hển nói: “Mùa hè có khách đến, thứ này hẳn sẽ có ích.”
Nghiêm Thanh Văn nhìn mô hình tàu thuyền, gật đầu hơi hơi hỏi hắn: "Ai tìm được?"
"Em. . . " Lý Lý có chút không tự nhiên nhìn sang bên Đàm Tiếu, "... Và cậu ấy."
Đàm Tiếu không nghĩ nhiều về điều đó, nói thẳng: "Chúng tôi lên gác mái để tìm gấu và tìm thấy một con búp bê cá voi rất lớn! Cầm nó lên để chơi đùa thì cảm thấy chúng thật nặng! Đồ chơi nhồi bông không nên nặng như vậy, vì vậy chúng tôi đã mổ bụng của nó ra! Chà ~ Ngoài bông ra, bên trong còn có một chiếc thuyền lớn như vậy, mọi người có thấy thần kỳ không!