Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 251: Dành cho Alice

Thẩm Mặc còn chưa kịp tắm rửa, đã đứng dậy vội vàng đi xuống lầu, vừa tới cửa liền gặp được Tô Mạn, Chu Xu, Phan Tiểu Tân cùng Thừa Uý Tài cũng nghe thấy tiếng nhạc.“Cái gì đang vang lên vậy?”

“Không biết, hình như là từ dưới lầu truyền đến.”

Mọi người vội vàng giao lưu vài câu, rồi cùng nhau đi xuống lầu, liền thấy Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang cùng Lý Lý. Ba người họ hoặc là tựa vào bàn, hoặc là dựa vào tường, có vẻ vừa mới tỉnh ngủ.

Thẩm Mặc kinh ngạc.

Ba người này là người canh gác cuối cùng đêm qua, mà bọn họ đều ngủ sao? !

Bọn họ đều là người thuộc lực lượng đặc biệt!!! Nhưng lại không có tính cảnh giác như vậy! Chỉ có câu trả lời duy nhất là có thế lực nào đó khiến ba người này chìm vào giấc ngủ một cách vô thức!

Cũng giống như anh đêm qua!

Nghĩ đến đây, anh liền thấy căng thẳng.

Cảm giác này thực sự rất kinh khủng, cả một căn phòng lớn như vậy, mười người đều không có ai tỉnh táo, nhất định phải đề cao cảnh giác!

Trên mặt Nghiêm Thanh Văn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng ý thức được sự khác thường của mình.

“Chuyện gì vậy?” Anh nhìn xung quanh, lần theo tiếng động đi tới cửa, hỏi: “Tiếng gì vậy?” Tiếng nhạc hình như từ ngoài cửa vọng vào.

"Không biết, chúng tôi cũng vừa nghe thấy." Chu Xu ở trên bậc thang dừng lại, do dự nhìn về phía cửa, "Rõ ràng âm thanh không lớn, nhưng không biết vì sao... tôi và Tô Mạn đều bị đánh thức cùng lúc."

Lữ Ngang cau mày nói, "Tại sao đột nhiên xuất hiện tiếng nhạc? Nó đến từ đâu?"

Anh ta đi đến cửa sổ, cố gắng nhìn qua cửa sổ để xem những gì ở cửa, nhưng anh ta không tìm thấy bất kỳ người hay đối tượng nào đáng ngờ trong tầm nhìn hạn chế của mình.

Mọi người nghi ngờ nhìn nhau.

Âm thanh tuyệt đẹp, vui tươi và thoải mái, đây là bản nhạc phổ biến nhất của " Dành cho Alice" trong hộp nhạc. Nhưng trong tình huống này, nó có vẻ lạc lõng, giống như một bài hát ru.

Nghiêm Thanh Văn nghĩ nên sắp xếp người nào đi mở cửa.

Thẩm Mặc lo lắng nghĩ đến Bạch Ấu Vi còn một mình trong phòng ngủ, vì vậy anh quay lại, bế cô ra ngoài và đặt cô lên chiếc xe lăn cạnh cầu thang.

Bạch Ấu Vi mỗi khi phải dậy sớm đều có tâm trạng rất tồi tệ.

Cô liếc nhìn mọi người, bực bội hỏi: "Đứng cả đây làm gì? Đi mở cửa đi."

Lữ Ngang suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào cơ thể cao lớn của mình mà lấy dũng khí đi mở cửa.

Đi được nửa đường thì bị Nghiêm Thanh Văn chặn lại.

Anh đưa cho Lữ Ngang một khúc củi để làm vũ khí tự vệ.

Thấy vậy, những người khác vô thức nín thở, nhìn ra cửa với vẻ mặt căng thẳng.

Lữ Ngang cầm khúc củi trong tay, dán mắt vào cửa, từng bước tới gần.

Từ từ...

đều đặn...

càng ngày càng gần...

Tiếng nhạc tiếp tục vang lên.

Anh căng thẳng nuốt nước miếng, định đưa tay ra mở cửa.

Bạch Ấu Vi trở nên mất kiên nhẫn, cau mày, hét lên: "Ồn ào quá, ai đang ở bên ngoài!"

Lữ Ngang lảo đảo!

Không ngờ tiếng nhạc vậy mà dừng lại!

Một giọng trẻ con quen thuộc vang lên ngoài cửa -

"Aha~ Xin chào mọi người! Tôi là giám sát viên trò chơi lần này, hình như mọi người đều dậy rồi, tôi có thể đi vào được chưa?"

Mọi người: "..."

Cái quỷ gì vậy ? Thao tác gì thế này! Còn biết gọi cửa? ? ?

Đối phương vậy mà thực sự trả lời! ! !

Bạch Ấu Vi trợn tròn mắt, "Không biết tự đi vào sao? Còn muốn bọn tôi mời vào à?"

Tiếng nói bên ngoài không buồn cũng không khó chịu, thậm chí còn có chút cà chớn:

"Ha hả ~ Bởi vì tính chất đặc thù của trò chơi này, không có sự cho phép của chủ nhà thú bông, không ai có thể vào, kể cả giám sát viên ~"

Bạch Ấu Vi: "Ha ha, vậy thì mày ở bên ngoài mãi mãi đi. "

" Điều này không thể được, nếu tôi không đi vào, tôi không thể mở ra trò chơi . Sẽ không thể kết thúc nếu trò chơi chưa bắt đầu, các ngươi sẽ không được ra ngoài cho đến khi trò chơi kết thúc— lẽ nào bọn ngươi muốn ở trong ngôi nhà thú bông này vĩnh viễn sao?"