Quan giám sát lẳng lặng quan sát Bạch Ấu Vi, sau đó không nói gì, nó lạnh lùng thu tầm mắt lại, nói: “Trò chơi bắt đầu –“
Dựa theo quy tắc sắp xếp thứ tự, quan giám sát nằm ở vị trí điểm khởi đầu, chính là vị trí thứ nhất.
Ngón tay của nó nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cười nói: “5 cái ‘Lựu đạn’, đáng sợ cỡ nào… Như vậy ta muốn chọn, đương nhiên là lá bài trắng, lời thật lòng.”
Nó tùy ý lựa chọn một tấm lá bài trắng, nhẹ nhàng mở ra.
Trên mặt bài viết một hàng chữ:
[Lời thật lòng: Nhược điểm lớn nhất của bạn là cái gì?]
Quan giám sát hơi nhếch lông mi, ánh mắt mang theo ý dò xét nhìn về phía bọn họ.
Thẩm Mặc thản nhiên nói: “Là do tôi viết.”
Quan giám sát nghe xong mỉm cười: “Ừm, là một vấn đề tốt.”
Đối với người bình thường mà nói, đây là một vấn đề rất dễ dàng trả lời, không đến mức bị loại bởi vì không trả lời được.
Nhưng đối với quan giám sát, đây là một vấn đề vô cùng bí mật. Một khi đưa ra đáp án, sẽ ở lại nhược điểm cho người chơi, huống chi trong lá bài đen còn cất giấu đề bài mạo hiểm lớn ” Gϊếŧ chết quan giám sát của cuộc chơi này”.
Nếu như nó nói thật, rất có thể vì vậy bỏ mạng.
Nhưng nếu như không nói, cũng sẽ bị loại khỏi cuộc chơi.
Quan giám sát suy tư trong chốc lát, trả lời: “Nhược điểm lớn nhất của ta là hệ thống, hệ thống cho ta quyền lực, cũng hạn chế ta tự do, quyết định ta sinh tử.”
Nó giương mắt nhìn về phía Thẩm Mặc, nhếch miệng cười: “Nếu như anh muốn hỏi hệ thống là cái gì, xin lỗi, đó là vấn đề thứ hai.”
Ánh mắt Thẩm Mặc lạnh lùng.
“Dựa theo kế hoạch của các người, kế tiếp anh sẽ chọn lá bài đen đúng không?” quan giám sát cười lạnh lùng, “Đến lượt anh, ta rất chờ mong.”
Thẩm Mặc nhíu mày nhìn về phía sáu lá bài đen, không có quá nhiều do dự, tự tay chọn một tấm, lật bài —
[Mạo hiểm lớn: Dám đi hái hoa trong vườn không?]
Thẩm Mặc ngẩn người.
Không chỉ anh sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt.
Bạch Ấu Vi rất nhanh ngẩng đầu nhìn về phía ba người Trương Kỳ, Ngô Lệ Lệ và Chu Hiểu Phân, “Do ai viết?”
Chắc chắn không phải quan giám sát viết!
Quan giám sát ước gì gϊếŧ chết bọn họ, không có khả năng viết đề bài đơn giản như vậy!
Trên mặt Trương Kỳ và Ngô Lệ Lệ đều hiện lên vẻ ngạc nhiên và mơ hồ, duy chỉ có sắc mặt Chu Hiểu Phân biến đổi, lúc phát hiện ra tất cả mọi người nhìn mình, cô khúm núm nói: “Là… Là tôi, do tôi viết.”
“Nè! Sao cô viết linh tinh hả!” Ngô Lệ Lệ ngay lập tức nôn nóng.
“Tôi… Tôi sợ ngộ nhỡ quan giám sát không ngẫu nhiên lấy được nó, sau đó… Sau đó chúng ta rút nhầm…” cô bối rối giải thích, giọng nói không có sức nặng, “Bây giờ bị anh trai của cô rút trúng, cũng không sao mà!? Chỉ cần 5 lá bài đen còn lại… Có 4 lá viết theo yêu cầu, có xác suất 80%, đâu có ít!?”
Cô nói như vậy, mang theo cầu xin và lấy lòng nhìn về phía Bạch Ấu Vi, “Mặc dù tôi không viết theo yêu cầu……
Nhưng vì vậy anh trai cô được cứu, như vậy… không có ảnh hưởng gì, đúng không?”
Bạch Ấu Vi nhếch khóe miệng nói giọng mỉa mai, “Ý của cô là tôi còn phải cám ơn cô à?”
Chu Hiểu Phân khó chịu lắc đầu: “Không phải… Tôi không có ý đó…”
“Lẽ nào ban nãy tôi nói chưa đủ rõ ràng hả? Anh trai của tôi có bản lĩnh giữ mạng sống, bất kể ngẫu nhiên rút trúng lá bài gì, anh ấy sẽ không chết. Cô làm như vậy, ngoại trừ liên lụy đến tỷ lệ rút trúng, không có bất kỳ ý nghĩa gì.” Bạch Ấu Vi tức giận đến mức lười nổi giận, thản nhiên nói, “Quên đi, thế nào cũng được! Kẻ ngu dốt nói mãi không nghe.”
Quan giám sát ôn hòa nhắc nhở Thẩm Mặc: “Như vậy, xin bắt đầu mạo hiểm lớn của anh.”
Thẩm Mặc im lặng hai giây, đứng dậy rời chỗ ngồi, đi ra khỏi bữa tiệc.
Những con búp bê hình người bên trong bữa tiệc lắc lắc cái cổ nhìn theo anh, trong không khí phiêu đãng tiếng kêu yếu ớt và phập phù:
“Trở về đi… Bạn trở về đi….”
“Làm bạn với chúng tôi!..”
“Tham gia tụ hội, chơi với chúng tôi đi…”
” Bạn trở về đi…”
Thẩm Mặc mắt điếc tai ngơ, đẩy cánh cửa, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong giây lát, bên ngoài vang lên tiếng gào thét của loài thú nào đó.