Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 534: Khởi tranh (6)

“Ê mày, xem máy của mấy ông già kìa. *** hiểu chơi bời kiểu gì mà lại để ngựa dò bị nông dân nhốt vào “chuồng” cho được.”

“Chuồng nào?... (liếc mắt) Ôi *** ***! Điều khiển kiểu gì mà bị quây ngu thế? Cần lắm một lời giải thích! (⊙Д⊙) “

“Chắc bất cẩn không điều khiển thôi, cơ mà buồn cười vê lều ông ạ. ( ̄▽ ̄) Ai đời cưỡi ngựa chạy nhanh gấp tỷ lần nông dân mà còn bị chúng nó đánh võng outplay (thuật ngữ, chỉ việc chơi trên cơ đối phương).“

“Này gọi gì là outplay hả ông bạn, gọi là chơi ngu thuần túy ấy. Phải tôi thì tôi cho đám ngựa dò tự tử hết cho đỡ nhục. (nín cười)”

“Đúng là vòng loại có khác hơi tý lại tấu hài, không uổng công lặn lội đến tận nơi để xem.”

Tiếng kêu của Nguyên nhanh chóng thu hút một bộ phận khán giả đứng xung quanh các dãy máy thi đấu tìm đến, và sau khi nắm được tình hình ai nấy đều không hẹn mà gặp cùng nhau bình phẩm về pha thi đấu “xuất thần” mới rồi. Hầu hết mọi người đều dành cho thành viên thuộc đoàn đội VP12.BCT những lời châm chọc sâu cay, đi kèm với tiếng cười khúc khích khiến kẻ trong cuộc không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Về phần người đồng đội Dương Chính ngồi kế bên, chán nản anh bỏ hẳn vài giây ngừng thao tác chỉ để đưa tay vuốt mặt bày tỏ sự thất vọng tràn trề:

“(; ¬_ლ) Thi đấu giật giải mà ông chơi cứ như là đang đánh casual giải trí ấy nhỉ, micro như chọc vào mắt đồng đội thế này thì đến mấy anh em nhà tôi cũng phải tôn ông lên làm sư phụ thôi Nguyên.”

“Chậc, thì…. Thôi pha này tôi không có lý do nào để bào chữa cả, giờ tôi còn chẳng hiểu tại sao ngựa dò của tôi lại bị nhốt lại thế cơ.” Buồn bực, thành viên tên Nguyên lắc đầu chép miệng đáp lại, tay vung chuột điều đám ngựa dò chụm lại công phá dải rào gỗ hòng thoát khỏi vòng vây.

“Không điều khiển quân bị đối phương cắt một hai con nông dân dụ địch rồi cho đám còn lại chia ra xây rào xung quanh thôi chứ có gì mà không hiểu? Thôi bỏ đám ngựa dò ấy đi Nguyên, giờ ông cần dồn lực lên đời 3 ngay lập tức! Nhà Italians đối diện lên đời 3 rồi, cẩn thận không có thủng nốt cánh của ông giờ.”

“À lên đời thì tôi đang lên đời rồi đây. Nhưng ông có cần tôi giúp n….”

“Thôi khỏi! Ông lo chuyện của ông đi, bên này tôi sẽ xin viện trợ của Tĩnh.” Ngắt lời Nguyên xong, Dương Chính quay sang người đồng đội cầm tộc Khmer trong cánh đưa ra yêu cầu: “Tĩnh ơi tẹo nữa đẩy ít quân sang giúp tôi thủ nhà nhé. Chơi quân đời 3 khỏe khỏe một chút, Galley đối phương bắn rát quá quân tôi không sao lao lên gϊếŧ cung địch được.”

“Tẹo nữa gì, quân tôi sắp đến cửa nhà ông rồi nè “Chính trực”. Voi chiến kẹp cung thủ chuẩn bị lên thành nỏ thủ, đúng quân đời 3 ông muốn nhé.”

“(Di chuột) Tuyệt vời. Ông đúng là đáng tin cậy hơn hẳn cặp bài trùng kia của ông nhiều Tĩnh ạ.”

“Ui xời ơi, hai năm rõ mười! ( ̄~ ̄) “

“(*  ̄ з ̄) Gớm kẻ tung người hứng với nhau ghê chưa kìa, vậy mà lúc nhờ cứu viện thì nói ngọt lắm.”

Tiết mục tấu hài kết thúc với câu nói chua lòm của thành viên tên Nguyên. Sau khi được tiếp thêm sinh lực bởi người đồng đội trong cánh, Dương Chính mở tiếp đợt phản công tổng lực lần thứ hai nhắm vào địch quân lởn vởn ngoài rìa căn cứ. Trải qua vô vàn khó khăn trắc trở, với biết bao xương máu người lính đổ xuống trên chiến trường cuối cùng phe anh cũng giành được thắng lợi huy hoàng. Toán quân hung hãn bên phía zoV4life sau khi vấp phải sự chống trả quyết liệt đã ngậm ngùi rút lui về phía lòng sông, trả lại khoảng trời bình yên cho những người nông dân tộc Slavs chí thú làm ăn, một lòng dựng xây phát triển đất nước đi lên vân vân….

… Được rồi, văn tả phía trên bị thi vị hóa hơi quá một chút. Kỳ thật Dương Chính chẳng gặp tý khó khăn trắc trở nào cả, vì đàn voi chiến - Battle Elephant của người đồng đội trong cánh thực sự là một thế lực không thể cản phá ở thời điểm hiện tại với tận 250 máu, 12 công và 1/2 thủ. Thân hình to tổ chảng của chúng đi đến đâu là người dạt ra hết đến đấy, họa chăng chỉ có đám lính Spearman khắc tinh là không sợ chúng mà thôi. Bất quá sau lưng đàn voi chiến còn có một toán cung thủ, nỏ thủ sẵn sàng bắn vỡ đầu bất kỳ tên lính nào dám xách giáo bén mảng đến gần. Thành thử giao tranh còn chưa nổ ra người chơi cầm tộc Saracens trong cánh đã quả quyết cho quân tháo chạy, không có bất kỳ sự ngậm ngùi hay do dự gì ở đây hết.

“”Chuột rút” thôi hai bạn ơi, nhà Khơ-mú lên voi nhanh quá. Thuyền lùi lại không voi nó xiên tan tành hết giờ.”

“Ồ, mới lên đời 3 đã có voi ra trận ngay rồi hả? Chắc trong cánh đánh dâng cao rồi…. Lùi đi Tín, chơi an toàn một chút.”

“Tôi lùi rồi đây. Mà lên đời 3 vẫn đánh thuyền tiếp chứ, để còn tiết kiệm gỗ.”

“Ừ tôi với ông đánh thuyền tiếp. Với cả lên đời đi còn bung dân khai thác, cả đội còn mỗi ông chưa lên đời thôi đấy Tín.”

“Đang lên đợi tý. Mà nhà Magyars trong cánh làm ăn như nào rồi?”

“Vẫn đang boom (thuật ngữ, ám chỉ đầu tư toàn lực vào phát triển kinh tế tại thời điểm đầu và giữa trận). Nếu các ông không cần chi viện các thứ thì tôi sẽ lên đời 4 trong 5 phút nữa.”

“Vậy ông lên thẳng luôn đi, lên xong nâng max dàn kỵ binh với cung kỵ mà đánh cho sướиɠ tay.”

Phía đoàn đội zoV4life, bàn bạc qua lại đôi câu xong cả đám thống nhất tạm thời không đẩy quân dâng cao tấn công căn cứ tộc Slavs nữa. Thay vào đó họ để nhà Magyars chủ lực thuận đà phát triển lên thẳng đời cao nhất trong trò chơi là đời 4 - thời đại đế quốc Imperial Age, bản thân từng nhà còn lại sẽ tiếp tục kiểm soát con sông chiến lược kết hợp đầu tư xây dựng nền kinh tế một chút, nhằm mục đích giữ vững thế thượng phong từ đầu trận cho đến giờ. Đợi khi nào đám kỵ binh hùng mạnh của tộc Magyars ra sân sẽ là thời điểm bọn họ giáng đòn hủy diệt kết thúc trận đấu này, sách lược quy củ đến mức mấy khán giả khó tính đang đứng theo dõi cũng không thể bắt bẻ phàn nàn.

Ngắm nhìn tên lính địch cuối cùng băng qua vũng nước nông rồi biến mất trong màn sương Fog of War, chàng trai họ Dương cuối cùng cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm. Chỉ là khi lia chuột về căn cứ vẻ u ám rất nhanh lại xuất hiện trên khuôn mặt anh: nhà cửa vòng ngoài căn cứ cái chỉ còn là đống gạch vụn cái thì đang bốc cháy dữ dội, xác quân dân chẳng phân biệt địch ta nằm la liệt từ bờ sông cho đến nhà chính, tài nguyên để dành lên đời thì bị buộc phải đầu tư gần hết vào khoản đánh nhau sớm. Giờ anh là người duy nhất còn đang ngụp lặn tại đời 2 với nền kinh tế - quân sự tụt hậu, cả bảy người còn lại đến tên đồng đội “tay cùi” của anh cũng sắp sửa lên đời 3 thành công rồi.

Và đó là còn chưa kể đến việc đường sông đầu nhà anh vẫn đang bị địch quân chiếm đóng, chỉ cần quân đội ló mặt ra thôi là sẽ bị thuyền bè bắn cho nát xác chứ đừng tính chuyện đột phá hay tiến công. Tóm lại là anh đang rơi vào hoàn cảnh bế tắc, kéo theo đoàn đội phe anh cũng rơi vào thế hạ phong so với đối phương.

"Cơ mà không sao cả, vẫn còn có cửa bật lại."

Miệng lẩm bẩm không thành tiếng, Dương Chính vừa đưa ra một loạt chỉ lệnh khắc phục hậu quả sau chiến trận vừa suy tính nước cờ tiếp theo trong đầu. Hiện tại có hai việc cần phải thực hiện gấp và song song với nhau là hồi lại nền kinh tế và đánh bật thuyền bè quân địch ra khỏi vũng nước nông, từ đó thông cửa tiến đánh căn cứ bờ bên kia. Bài toán thứ nhất giải quyết khá dễ, ngửa tay xin viện trợ tới từ hai vị đại gia trong cánh là được. Ai nấy đều "làm ăn" khấm khá cả nên sẽ không tiếc gì dăm trăm một ngàn đơn vị tài nguyên cho anh sớm ngày thoát khỏi cục diện bết bát trước mắt.

Cho đến bài toán thứ hai thì, tuy hơi khó nhằn một chút song tuyệt nhiên không đến mức không có biện pháp giải quyết. Mấu chốt là anh phải chỉ đạo đội ngũ "diễn kịch" lừa đối phương sao cho khéo, đồng thời vẫn phải trông cậy vào sự tỏa sáng đúng lúc của ông sếp anh - người sẽ hoàn toàn xoay chuyển cục diện trận đấu nếu kế hoạch họ vừa bàn bạc với nhau được thực hiện thành công.

"WTF nhà Slavs này lỳ ghê, thuyền đậu kín sông rồi vẫn chày cối xây lại bến cảng cho bằng được. Bộ không có thuyền thì không chơi nhau được à?" Phút thứ 25 của trận đấu, ngắm nhìn mấy đơn vị nông dân tộc Slavs, dưới sự yểm hộ của toán quân tộc Khmer cố gắng xây dựng lại bến cảng từ đống phế tích thành viên cầm tộc Saracens ngoài cánh chợt nở nụ cười khẩy tỏ ý coi thường.

"Thì đúng vậy rồi còn gì? Thuyền bè trong trò chơi này giáp tên cao bỏ xừ, chỉ có lên thuyền đánh lẫn nhau mới hiệu quả thôi chứ dùng cung thủ bắn như gãi ngứa." Trác Hải cũng cảm thấy nhà Slavs thay vì làm những chuyện khác có ích hơn thì lại đi "cố đấm ăn xôi" như vậy là dại dột, song anh vẫn thận trọng lên tiếng biện hộ thay cho đối phương.

"Lên thì lên lúc sớm chứ giờ còn lên làm quái gì nữa hả ông? Thuyền ra một cái là bị đánh hội đồng chết ngắc ngay, hay là định chơi bè nổ?"

"Có lẽ vậy."

"Cơ mà bè nổ đắt bỏ bà lại chỉ dùng được có một lần, chả ăn thua…. Tóm lại là nhà Slavs này không đáng ngại nữa đâu các ông, phung phí thế thì có được đồng đội bơm tài nguyên cho cũng chẳng phát triển lên được. Bàn tính mấy nhà khác đi, nhà đối diện cánh ông sao rồi Hải?"

"Cánh tôi á, từ lúc bị tôi bắt ngựa dò nhà này không có động tĩnh gì nữa. Chắc đang tập trung bung dân gom tài nguyên, hai ông trong cánh có muốn đập nhà này cho yếu bớt không?"

"Để tính xem đã. Ông gần đấy thử cho quân lên do thám xem tình hình như nào đi."

"Ok."

Nói là làm, Trác Hải cử ngay một con ngựa chém đổ bộ sang bờ đối diện, cùng với một chiếc thuyền War Galley - phiên bản nâng cấp của Galley đi tới đi lui trên mặt nước ven sông. Chỉ thấy không biết từ bao giờ mà nhà Malians đã quây kín tường thành tại những cửa ngõ có thể tiến sâu vào bên trong đất liền, phía sau còn đóng cả chòi canh Watch Tower cho cẩn thận. Nhíu mày, anh cho quân tìm đường đi tới đi lui rồi thông tri đồng đội: "Nhà Malians xây tường chòi phòng thủ rồi, chắc định bịt kín lối đi bên này ngăn bên ta công kích hai đường các ông ạ."

"Phì!"

"Ngu không ai bằng, thế thì ta càng dễ đánh." Ba người đồng đội còn lại không hẹn mà gặp lên tiếng chê bai, theo sau còn có một số lời thoại đồng tình đến từ đám khán giả đang tụ tập theo dõi trận đấu. Dưới góc nhìn của bọn họ, tình thế lúc này nhà Malians đáng lý phải chơi "hổ báo" lên mới đúng, nhằm giảm áp lực cho cánh còn lại cũng như tạo điều kiện "đua late" an toàn cho hai nhà bên trong. Chứ ai lại đi phòng ngự tiêu cực như trước mắt đây, quá bằng bắn tín hiệu cho địch quân dập chết nhà Slavs ngay và luôn.

"Chán nhỉ, lên quân mà không có đối thủ để đánh nhau nó mới buồn làm sao." Đến đây thì Trác Hải triệt để thả lỏng tinh thần theo chúng bạn, ngữ điệu bắt đầu xuất hiện một tia bông đùa. Thế rồi vừa mới gọi quân dò đường quay về xong thông tin tình báo mới toanh ngay lập tức lọt vào tai anh:

"Ê nhà Khơ-mú với nhà Slavs tràn ra lòng sông đánh các ông kìa. Có xe tên đi kèm, cẩn thận!"

"Xe tên nhà Khmer hả, dễ đoán dễ đoán…. Hai ông đừng đánh nhau trực diện vội, nhá nhử đi để tôi kéo nốt đội thuyền nhà tôi chạy sang đánh hội đồng." Miệng nói tay Trác Hải di chuột kéo toàn bộ dàn thuyền War Galley đang túc trực tại ven sông gần nhà chạy sang cánh bên kia hội quân. Số thuyền này vốn đóng vai trò lực lượng thủ vệ vòng ngoài phòng trường hợp quân địch bờ bên kia mở đợt tấn công toàn diện nhắm vào căn cứ của anh, nhưng giờ đây sự hiện diện của chúng là không còn cần thiết vì nhà Malians rõ ràng là không có ý đồ ấy.

Vậy thì chẳng bằng đẩy chúng sang chiến trường bên kia cho giao tranh thêm phần chắc thắng. Dù sao cán cân kèo đấu thuyền chiến Galley - xe tên Scorpion vốn nghiêng về thế lực phía sau, đã vậy xe tên tộc Khmer còn sở hữu tầm bắn xa hơn xe tên thông thường nữa. Phải có lợi thế quân số áp đảo thì phe anh mới dễ đánh.