Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 396: Age of Empires phiên bản alpha (3)

Kỵ binh, 100 máu 10 công 2/2 thủ.

Một đơn vị quân sở hữu thông số nêu trên có thể không là cái gì tại đời 4 – Imperial Age trong “Age of Empires 2”, thế nhưng đặt tại đời 3 thì nó lại là cả một “thế lực” đáng gờm. Cơ động, tấn công mạnh, phòng thủ cao, ít khắc chế “cứng”, Knight luôn là sự lựa chọn tuyệt vời trong hầu hết các pha giao tranh nổ ra tại giai đoạn giữa và cuối trận đấu. Đương nhiên, tiền đề là chủng tộc người chơi đang cầm phải có khả năng xây dựng chuồng thú cưỡi – Stable để tạo quân.

Và đương nhiên rồi, Knight cũng là một trong số ít loại quân mà nhân vật chính của chúng ta yêu thích sử dụng đến mức cùng cực trong “Age of Empires 2”, bên cạnh hai phiên bản nâng cấp của nó tại đời 4 là Cavalier và Paladin. Khi xưa từng có một đoạn thời gian rất dài hắn bị ám ảnh bởi dòng kỵ binh mạnh mẽ này, đến nỗi mỗi khi thi đấu PvP hắn chỉ chăm chăm phát triển kinh tế lên đời 3 thật nhanh rồi “xin” dăm con ngựa chém càn quét căn cứ đối phương.

Để rồi theo thời gian trôi đi, Dương Khoa hắn trở thành tín đồ của chiến thuật “Knight rush” lúc nào không hay. Chỉ cần bước vào trận đấu mà chủng tộc bản thân cầm không phải Aztecs, Incas, Indians hay Mayans – bốn chủng tộc không có ngựa chém hay thậm chí là không có cả chuồng thú cưỡi thì kiểu gì hắn cũng sẽ tính toán triển khai cái chiến thuật ấy trước tiên. Không thèm quan tâm các yếu tố khác có cho phép hay không luôn!

Đương nhiên chiến thuật này không phải là một chiến thuật an toàn gì trong mắt các cao thủ vì nó quá dễ dàng để nhận biết, chơi không khéo có khi chưa kịp tạo được quân Knight nào đã bị đối phương mang quân san phẳng căn cứ rồi cũng nên. Chưa kể Knight có ít khắc chế cứng chứ không phải là không có, chỉ cần lên đời theo đối phương rồi “xin” một đội lạc đà chém - Camel hay vài ông thầy tu – Monk thì Knight phe địch dù có đông đến mấy cũng chả sợ.

Cho dù tình huống bết bát nhất là không lên được đời đi chăng nữa thì vẫn còn đó chủng loại quân được mệnh danh là khắc tinh của mọi thể loại kỵ binh để chơi: giáo binh – Spearman có sẵn trong trại lính – Barrack ngay từ đời 2. Tuy điều khiển bộ binh giao tranh với kỵ binh có hơi chật vật, nhưng nếu chỉ cần đảm bảo căn cứ yên ổn trước những đợt tập kích của đám kỵ binh hung hãn thì không thành vấn đề. Thế nên thực lòng mà nói cái bài “Knight rush” của Dương Khoa căn bản chẳng là cái gì trong mắt người chơi “Age of Empires 2” thâm niên.

Có điều dùng nó bắt nạt một Thiếu Hoàng chưa có kinh nghiệm trận mạc thì dư sức! Lại nói ông anh lập dị tạo cả đống cung thủ thế kia chắc là đốt sạch nhẵn tài nguyên rồi, khó mà có cửa trong việc chạy đua lên đời 3 với Dương Khoa hắn. Chỉ cần cố gắng cầm cự qua giai đoạn này rồi “xin” ngựa chém chém cho nông dân đối phương hết đường làm ăn kiểu gì hắn cũng sẽ là kẻ cười cuối cùng.

“Ô mai gót! Anh Hoàng cho cung bắn tường thành luôn ạ. Cục súc!”

“Anh ơi thôi đừng bắn nữa đau mắt hột lắm. Bắn như gãi ghẻ thôi anh nhìn kìa một loạt tên mất có 14 HP.”

“Chuẩn anh ơi, thà anh cho mấy con Militia ra gõ có khi còn gây nhiều dam hơn.” Đám đông xung quanh Thiếu Hoàng thấy thế cuộc biến chuyển bất ngờ bắt đầu hò la mách nước. Về phần số ít thành viên bộ môn đứng gần nơi Dương Khoa ngồi thì giờ phút này ai nấy đều hồi hộp nín cười, họ nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trên màn hình máy tính trước mặt nên đã lờ mờ nhận ra sếp của bọn họ định làm gì tiếp theo. Chỉ là không thể lên tiếng vạch trần nên mới phải cố nhịn, không có nói huỵch toẹt ra lại mất vui.

“Vãi, ông anh Hoàng chày cối đem cung thủ bắn tường thành luôn ạ…. May mà ông anh không dò ra được cái ngách nhỏ phía sau không thì toang.” Thấy Thiếu Hoàng điều toàn bộ đám cung thủ ra sức bắn dải tường thành mép phải căn cứ Dương Khoa lắc đầu cười cợt. Kế đó, mắt thấy nông dân vừa vặn gom góp đủ 800 thức ăn 200 vàng hắn lập tức nhấn chuột lên đời. Đồng thời hắn cắt ba phần tư số dân đang chặt gỗ chuyển hết sang đào vàng, chừa lại một nông dân xây chuồng thú cưỡi. Knight tuy khoẻ nhưng cũng tốn rất nhiều vàng để chiêu mộ, nên tập trung tích trữ từ bây giờ thì hơn.

Ngoài ra, Dương Khoa cũng không quên điều một hai nông dân ra sửa đoạn tường đá bị công kích hòng đánh lạc hướng Thiếu Hoàng. Đã diễn kịch thì phải diễn cho đến nơi đến chốn, nếu không sẽ rất dễ bị người ta phát giác.

Một phút rưỡi sau.

“-Camp96 đã tiến lên thời kỳ phục hưng.”

“Ai da, sếp Khoa lên đời nhà gạch rồi kìa!”

“… Ôi ***! Chú Khoa lại lừa!”

Theo dòng chữ nổi bật xuất hiện trên màn hình máy tính hai bên, thanh âm của Thiếu Hoàng và một thành viên quần chúng đột ngột vang lên cùng một lúc. Nghe giọng điệu có vẻ ngạc nhiên xen lẫn lúng túng, cũng phải thôi vì họ chẳng thể nào ngờ được rằng đối phương lại âm thầm tích tài nguyên lên đời, mặc cho căn cứ của mình bị đe doạ bởi một toán quân hung hãn lởn vởn bên ngoài.

Rất liều lĩnh, mà lại còn rất đúng lúc. Đám cung thủ của Thiếu Hoàng bắn suốt từ nãy tới giờ mới sập được một mảng tường thành và hai con nông dân đứng sau sửa chữa, chưa kịp ăn mừng thì đã thấy mấy dải tường thành lẫn đám nhà cửa thấp thoáng phía xa thay đổi diện mạo, nhìn qua thôi là biết chúng đã trở nên kiên cố hơn trước gấp mấy lần.

“Ha ha, thôi anh Hoàng cho đám cung rởm của anh chạy nhanh còn kịp.” Đến đây Dương Khoa mới thở phào ra chiều đắc ý. Đoạn hắn vung chuột tạo Knight liên hồi rồi cho toàn bộ nông dân lùi về nơi an toàn để né tránh đám cung thủ lọt vào nhà. Chẳng mấy chốc, một tiểu đội kỵ binh mũ giáp sáng loáng, thân cưỡi chiến mã trắng phau bắt đầu tung hoành dọc ngang trước sự chứng kiến của hai người chơi lẫn đông đảo khán giả xung quanh.

“Má, trâu thế bắn không xi nhê ạ!” Giao tranh nổ ra, mắt thấy đối phương chỉ có lẻ tẻ ba bốn con kỵ binh mà mình lại bị phản áp chế Thiếu Hoàng bắt đầu trở nên bực bội. Nhưng cũng đúng thôi, thông số quân cung thủ trong tay anh chỉ có vỏn vẹn 30 máu 4 công 0/0 thủ, bị Knight của Dương Khoa chém cho ba nhát là về với đất mẹ trong khi mình bắn Knight đối phương một phát chỉ mất có 2 máu bọ. Lại còn phải tính thêm cả chuyện bắn trượt do không có những công nghệ nâng cấp đời 3 như nhẫn ngón cái – Thumb Ring hay đạn đạo học – Ballistics giúp ích cho quân cung thủ nữa.

Bắn đám quân dân đi bộ lù đù còn được, chứ bảo bắn mấy con ngựa phóng như bay căn bản là nhiệm vụ bất khả thi a!

Không đánh lại đối phương, Thiếu Hoàng cũng không thể cho đám cung thủ chạy trốn vì chênh lệch về mặt tốc độ. Hệ quả là cuối cùng anh đành phải chứng kiến cảnh tượng đám Knight ít ỏi của đối phương chém rụng đầu gần sạch toán quân cung thủ mà bản thân dày công gom góp, tàn quân bị lùa như lùa vịt trong khi quân đối phương chỉ chết có một hai con.

“Ôi thôi đời anh Hoàng bế mạc rồi.”

“Chậc chậc, sếp Khoa điều ngựa chém cũng hay ra phết đấy chứ?”

“Hay khỉ. Chênh lệch sức mạnh nó quá lớn nên mới thế thôi, ông xem bên kia vẫn chết hai con Knight kìa.”

“(Hốt hoảng) Lại nói xấu rồi, bé mồm!”

“Anh Hoàng mau lên con lính giáo đi anh, nó chống kỵ binh tốt lắm.”

Bầu không khí trong căn phòng làm việc thuộc bộ môn thiết kế bất giác sôi trào lúc nào không hay, những lời tán dương xen lẫn bình luận vang lên nối tiếp nhau không ngớt. Trông ai nấy đều có vẻ hào hứng vô cùng trước pha lật kèo không tưởng của Dương Khoa, bộ dạng giống như chỉ muốn nhảy vào một chiếc máy tính nào đó chơi thử trò chơi ngay tắp lự.

Về phần Thiếu Hoàng, anh mau chóng làm theo lời mách bảo của một thành viên nào đó lên một đội Spearman để chống lại đám Knight của đối phương. Tuy nhiên Dương Khoa cũng không dại gì mà vứt bỏ đi lợi thế khó khăn lắm bản thân mới kiếm về được, thay vì đương đầu với đám bộ binh cầm giáo chạy lông nhông hắn điều khiển tiểu đội Knight của mình luôn sâu vào căn cứ đối phương chém cho đám nông dân “hết đường làm ăn”.

Trận đấu “Age of Empires” đầu tiên trong lịch sử thế giới mới đi đến hồi kết với hình ảnh số dân bên phe Thiếu Hoàng bị Knight chém gϊếŧ tới một phần tư, số còn lại phải trốn vào nhà chính không làm ăn gì được trong khi đám Spearman nhà mình thì cứ cầm giáo lẽo đẽo theo sau mông ngựa chứ chẳng đâm nổi phát nào. Mắt thấy từng con Knight mới được Dương Khoa đẩy thẳng sang nhà mình như chốn không người, biết đối phương sẽ chỉ ngày càng khoẻ còn mình đã không có cửa bật lại đối phương nên anh đành thở dài nhấn Enter gõ “GG”.

“-GoldenSwallow đã bỏ cuộc.”

“Ê hê hê, này thì “én vàng” này. Thế nào, không “hót” nữa hả anh Hoàng của em? ( ̄▽ ̄) “ Trông thấy dòng chữ bạn là người chiến thắng hiện lên, Dương Khoa vội vàng đứng phắt dậy đến bên Thiếu Hoàng mở lời trêu chọc. Mới gặp phải nghịch cảnh thôi chưa gì đã bó tay đầu hàng rồi, còn tưởng “thiên tài” nó phải thế nào cơ chứ như này thì chán!

“Thôi đi, thả cho chú một ván cho chú khỏi dỗi đấy.” Thiếu Hoàng khịt mũi nói cứng, bộ dạng không ăn được nho chê nho xanh bày ra rõ rành rành: “Với cả chú đánh hèn đớn bỏ bố, bo nhà bo cửa kín mít thế thì nói làm gì?”

“Đúng đấy, anh Hoàng đánh cống hiến hơn sếp Khoa nhiều. Ủng hộ anh Hoàng!”

“Công nhận quả đấu cung thua sếp Khoa mà không chơi thành là thua cả trận luôn.”

“Vote xoá tường thành!”

“Xoá gì? Mấy anh em cứ đùa, tính năng nổi trội của cả tựa game đấy!” Gạt mấy lời ủng hộ Thiếu Hoàng của đám nhân viên dưới trướng sang một bên Dương Khoa tiếp tục hỏi thăm: “Mà sao anh Hoàng thấy em xin ngựa chém không xây tường để thủ? Có 5 đá một mảng thôi mà, số đá khởi đầu đã đủ để xây mấy dải rồi.”

“Không, cái đoạn đấu cung với chú anh bán hết đá lấy vàng rồi. Chơi cung tốn vàng bỏ xừ ra, khai thác mỏ không theo kịp.” Thiếu Hoàng thành thật “khai báo”.

“Ầy, anh đổi gì lấy vàng chứ đừng đổi đá. Nó là tài nguyên hiếm trong trò chơi này đấy, đừng phí phạm.” Dương Khoa thuận tiện chia sẻ kinh nghiệm thường thức. Chỉ thấy Thiếu Hoàng gật đầu biểu thị đã ghi nhận sau đó đứng lên vươn vai:

“Thôi được, khởi động thế là đủ rồi bây giờ anh mới về máy mình đánh thật đây này. Thua chú cũng một phần nhỏ là do không quen với cái màn hình này thôi, đừng đắc ý quá sớm. ( ̄ヘ ̄) ”

“Ớ, hình như màn hình máy tính nào chả như nhau hả anh Hoàng? Phòng chị Lan sắm sửa công cụ làm việc cho bộ môn mình đều nhau hết mà, anh cứ thích đổ tại thế nào ấy chứ?” Dương Khoa nghe thấy vậy lập tức chớp lấy cơ hội trêu chọc thêm một quả nữa. Chuyện ông anh lập dị lén lút đổi màn hình với bộ môn chăm sóc khách hàng đương nhiên là hắn biết từ lâu rồi, bất quá chờ mãi đến hiện tại mới có dịp để chọc ngoáy đôi câu.

“Thôi đi, chú biết thừa rồi còn cố tình đá đểu.” Buông lời cấm cẳn Thiếu Hoàng trở về góc làm việc của mình ngồi phịch xuống: “Chờ đấy, đợi anh chỉnh lại máy móc một lúc rồi hai ta tái chiến.”

“Ok luôn, rất sẵn lòng.” Dương Khoa gật đầu đáp ứng ngay tắp lự, sau đó hắn qua sang phấn phó đoàn đội nhân viên dưới trướng: “À mà các anh em cũng đừng đứng nhìn thế này làm gì. Nếu mà công việc trong ngày xong xuôi hết rồi thì có thể ở đây tải trò chơi về các máy chơi thử luôn, sau đó trong quá trình chơi có ý kiến đóng góp gì nhớ báo lại cho anh Hiền để anh ấy ghi chép lại. Cuối ngày chúng ta sẽ ngồi tổng kết lại buổi thử chơi với nhau xem mọi thứ ra làm sao.”

“A?... Vâng được thưa sếp.”

“Ok sếp Khoa, sếp cứ để đó bọn em lo cho. Gì chứ chuyện chơi thì đơn giản! (`∀´) “

“Sếp Khoa tâm lý quá, iu sếp! ❤ “

“Ù uôi, bắt quả tang Hảo tán tỉnh sếp Khoa nha! (゚ ヮ゚) “ Được lời như cởi tấm lòng, đám nhân viên bộ môn thiết kế ai nấy đều mặt mày hớn hở chạy lăng xăng đi cài đặt trò chơi trên tất cả các máy tính trong phòng. Chỉ trong thoáng chốc, những tiếng cười đùa vui vẻ khoái trá đã vang vọng khắp không gian.