Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 41: Dương gia tụ hội

Ngày hôm qua Dương Khoa tương đối may mắn vì lén lút về nhà trong đêm nên không ai ngoại trừ người trong gia đình biết đến sự hiện diện của hắn, thế nhưng sang đến hôm nay thì không còn được như vậy nữa.

“Ơ thằng út con nhà ông Trạch về từ lúc nào thế?”

“A Khoa này! Mày về đã chào chú chưa?”

“Hôm nay sao lại dậy sớm thế này Khoa em?”

Vài người có chung niềm đam mê thể dục thể thao trong sân nhìn thấy Dương Khoa đột nhiên xuất hiện bèn lên tiếng hỏi thăm. Dù biết đều không có ý tốt đẹp gì, song hắn vẫn tỏ ra niềm nở đáp lại tất cả mọi người bắt chuyện với mình. Mấy ông chú bác trong vườn thấy hắn không tỏ ra bướng bỉnh như thường ngày cũng không có vẻ ngạc nhiên cho lắm, họ tưởng rằng Dương Khoa đây chắc vừa bị bố mẹ giáo huấn một trận nên mới tỏ ra lễ phép như thế. Đợi vài hôm nữa sẽ lại ngựa quen đường cũ ngay ấy mà.

Không ai biết được kể cả chính hắn, “Dương Khoa” của ngày xưa đã theo giấc mơ đêm qua đi về nơi xa rồi. Hiện chỉ còn lại một Dương Khoa hoàn toàn mới, hoàn toàn là chính mình đang chầm chậm chạy dọc khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ.

“Chào buổi sáng chú Ba, chú Thiết.”

“Chào cậu út.” Hai người vệ sĩ mặt lạnh như tiền không biết đứng gần cổng ra vào từ lúc nào. Có điều Dương Khoa thấy khóe mắt hai người hơi giật giật khi hắn chạy qua, chắc là thấy hắn đột nhiên dậy sớm đều ngạc nhiên lắm.

Kệ, chạy tiếp.

Bỏ lại cánh cổng ra vào sau lưng chạy ngược trở lại, Dương Khoa thầm nghĩ nó hẳn là ranh giới bố hắn đã vạch ra. Song hắn đã có đối sách cho dự định chuồn khỏi nhà trở về phòng trọ trong ngày hôm nay rồi, chỉ là chưa tới lúc thực hiện thôi.

Đợi thêm vài tiếng nữa, hắn có thể quay về đoàn tụ cùng chiếc Btop đáng quý. Hi vọng nó sẽ không xảy ra bất trắc gì trong những ngày hắn không ở bên cạnh.

Chạy được vài vòng, cảm thấy đã nóng người Dương Khoa chuyển sang những bộ môn thể dục khác. Trong góc khuất khu vườn có đặt một ít dụng cụ dành cho hoạt động thể dục thể thao, trông thấy cây xà đơn không có ai sử dụng hắn bèn đưa tay nắm lấy đu người lên. Mới được vài cái, hắn thấy anh cả Dương Tâm vừa đi vừa xoay hai vai đến nhập bọn.

“Anh Tâm.”

“Em Khoa hôm nay siêng năng nhỉ. Dậy sớm thế?”

“Vận động cho khỏe người anh ạ.”

“Thế mà ngày xưa anh rủ em tập tành thể thao thì chẳng bao giờ chịu.” Chọn cho mình chiếc xà kép bên cạnh, Dương Tâm cũng bắt đầu xoay người.

“Hồi còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ em đỡ nhiều rồi. (cười khúc khích)”

Hai người vừa trêu đùa nhau vài câu vừa chuyên chú tập luyện. Được một lúc, Dương Tâm nhảy khỏi xà quay mặt về Dương Khoa nói:

“Hết ngày hôm nay, mấy ngày tới em chịu khó ở bên mẹ lâu một chút. Mấy tháng vừa rồi mẹ nhớ em lắm đấy, cố gắng chuyện trò với mẹ nhiều hơn để mẹ vui lên. Anh biết em có chí lớn sớm muộn gì cũng lại ra ngoài lập nghiệp, thế nhưng phải nhớ rằng gia đình vẫn là trên hết.”

“Cái này thì anh yên tâm. Với lại chí lớn gì chứ, so với các anh chị em đây chỉ là nghịch ngợm bát nháo thôi.” Dương Khoa cũng nghỉ tay quệt mồ hôi trên trán hồi đáp.

“Hà hà cái này thì chưa chắc. Anh nghĩ tiền đồ sau này của em sẽ khá nhất nhà, hơn đám bọn anh là cái chắc.”

“Anh lại đùa. Tiền đồ nhất nhà phải là anh hoặc anh Chính chứ? Không thì cũng phải là chị Uyên chứ sao là em được?”

“Cái này em nhầm. Anh thì khỏi nói kiếp này định sẵn làm ông từ giữ ấn rồi. Cái Uyên thì giỏi đấy nhưng tâm chơi nặng quá, lại hay mềm lòng nên khó mà làm ra thành tích xuất sắc. Chính thì được cả nhà cùng người trong họ dồn toàn lực nâng đỡ mới có thể cất bước. Chỉ có Khoa em vốn cả nhà chẳng kỳ vọng gì nhiều lại có thể tự mình làm ra sự nghiệp mới thực sự là đáng nể.”

“Mấu chốt là em còn quá trẻ. Giờ mới mười tám đôi mươi, chỉ cần vài năm nữa chịu khó làm ăn, tích lũy dần kinh nghiệm thì đến tầm tuổi bọn anh khéo sự nghiệp bạc tỷ cũng nên. Thế là hơn hẳn đám bọn anh bây giờ rồi còn gì.”

Dương Tâm đi tới vỗ nhẹ vai Dương Khoa một cái rồi lại bên chiếc xà đơn đu vài cái. Được anh cả khen ngợi hắn cũng cảm thấy vui vì được công nhận, trong vô hình tình anh em lại thắt chặt gần nhau hơn.

Hai người tập luyện thể dục thể thao cho tới khi mặt trời lên mới nghỉ. Lúc này mọi người khác trong gia đình cũng bắt đầu thức dậy sửa soạn ăn sáng để còn chuẩn bị cho cuộc họp mặt gia tộc sắp diễn ra. Ngày trọng đại hôm nay sẽ có rất nhiều công việc phải làm, cũng như có rất nhiều thành viên gia tộc đi xa trở về, là dòng chính trong dòng họ gia đình hắn phải tiếp đón cho thật chu đáo.

Dương gia mặc dù truyền đời sống quây quần trên mảnh đất này, thế nhưng rải rác khắp các tỉnh thành trên cả nước vẫn có kha khá chi nhánh dòng họ, những người đi làm ăn xa cư trú. Vậy nên từ đời cụ tổ đã định ra một ngày lễ để toàn bộ thành viên trong gia tộc có dịp gặp mặt, tụ hội với nhau nhằm giữ cho tình đoàn kết quý giá một mực lưu truyền xuống dưới.

Đúng thế, người họ Dương chú trọng nhất là đoàn kết thành một khối, đồng lòng chống lại mọi khó khăn thách thức tới từ bên ngoài. Trong nội bộ mọi người mặc sức ganh đua với nhau không ai cấm, nhưng một khi đối ngoại thì không được chia rẽ bè phái, không được làm hại đến lợi ích chung. Đó là tổ huấn.

Đẩy ra cửa nhà, hai người Dương Khoa chui thẳng xuống phòng bếp, nơi mọi người đã tụ họp đông đủ.

“Chà thơm quá.”

Một mùi thơm nức mũi làm Dương Khoa phải trầm trồ khen ngợi khi tiến vào. Trong này, bố cùng anh Chính đã ngồi sẵn ở bàn ăn, mỗi người cầm một tờ báo chuyện trò khá vui vẻ. Trong khi đó mẹ hắn, chị Uyên cùng vợ của anh Tâm – chị Kim Chi đang bận rộn bên bếp xào nấu đồ ăn sáng.

“Đừng nhìn chằm chằm chị dâu thế? Bả đang nóng đấy.” Thấy Dương Khoa nhìn vợ mình, Dương Tâm đứng cạnh đột nhiên huých nhẹ, giọng nói châm chọc cố gắng nhỏ hết sức có thể. Có điều vẫn lọt vào tai một người nào đó.

“Này, đang nói xấu vợ cái gì đấy?! Khoa đấy à.”

Một thân ảnh thướt tha cầm hai đĩa rau lớn lại gần đặt lên bàn. Khác với vẻ dịu dàng của mẹ hắn, vẻ hoạt bát đầy sức sống của chị Uyên, chị dâu trưởng Kim Chi lại sở hữu vẻ đẹp vô cùng kinh diễm, có thể lấn át hết thảy những người xung quanh. Có điều tính cách của Kim Chi cũng rất bạo dạn nóng nảy, nghĩ gì nói nấy không hề cố kỵ. Điển hình là ngay bây giờ cô có thể hất hàm lên giọng với chồng cô ngay trước mặt cả bố lẫn mẹ đang ở đây.

Có điều từ việc bố hắn vẫn cười nói như không cùng anh Chính, mẹ hắn và chị Uyên thì im lặng bận bịu túi bụi với đống nồi niêu xoong chảo có thể thấy tất cả đều chẳng có ý kiến gì với Kim Chi. Giống như đây là chuyện bình thường xảy ra hàng ngày vậy.

Cũng không biết tại sao hai người có tính cách trái ngược như hai đầu cục nam châm này lại tìm đến được với nhau. Chỉ biết hồi chuẩn bị cưới gả, anh Tâm đã phải tốn khá nhiều công sức thuyết phục cả hai phía gia đình, cộng thêm buộc chị dâu phải thu liễm tính khí khá nhiều mới có thể yên ổn rước về.

“Em chào chị Chi.” Dương Khoa lên tiếng chào hỏi rồi yên vị tại bàn chờ ăn, ánh mắt nhanh chóng từ chị dâu dời đi. Thường ngày hắn cũng tương đối e ngại Kim Chi, bởi một khi chị dâu của hắn bực mình thì ngay cả một kẻ không sợ trời sợ đất như hắn cũng khá nhức đầu.

Mà hiện giờ vất vả lắm mới bước đầu tái hòa nhập với gia đình, rước thêm phiền phức hiển nhiên là điều cuối cùng hắn mong muốn.

“Ừm. Hai anh em chờ chút. Xong ngay đây.” Nói rồi Kim Chi lại đến bên bếp.

Cũng không phải đợi lâu, ba người phụ nữ từ bếp bê ra một chảo mì xào thịt bò to tướng đặt lên bàn ăn. Dương Uyên cầm lấy muôi lớn thuần thục chia mì ra từng đĩa một rồi đặt trước mặt tửng người, Dương Khoa hắn thì với lấy thìa đũa đem chia ra sẵn sàng. Mâm đồ ăn sáng sẵn sàng, đợi mọi người ngồi xuống hết Dương Trạch mới buông tờ báo xuống:

“Cả nhà ăn đi. Ăn nhiều vào một chút kẻo lát nữa lại đói.”

Rồi ông động đũa trước tiên. Mọi người cũng bắt đầu mời nhau dùng bữa:

“Ăn đi các con.”

“Mời bố. Mời mẹ.”

“Mời bố mẹ ạ. Mời anh chị.”

Cơm gia đình, hơi quy củ một tý, nhưng không khí thủy chung đầm ấm. Trong bữa mọi người luôn miệng khen ngợi đồ ăn ngon lành, cười nói chuyện trò đông tây vui vẻ. Lâu quá rồi Dương Khoa mới lại được thưởng thức một bữa cơm gia đình thân thiết như thế này.

Còn may hắn chưa đến nỗi mắc bệnh đa sầu đa cảm, không thì chắc đã cảm động đến khóc nức nở được rồi.

“Khoa.” Đang dở dang câu chuyện giục Dương Uyên lấy chồng, đột nhiên Dương Trạch gọi lên tên hắn.

“Dạ?”

“Đêm qua bố nghĩ lại, cảm thấy khởi nghiệp không phải là chuyện đùa. Phải suy tính mọi thứ cho thật chu toàn vào, nhất là nếu bản thân con muốn thành lập một công ty lại càng phải cân nhắc mọi nhẽ kỹ lưỡng.”

“Thưa bố, con cũng không có ý định thành lập công ty đâu ạ, tiềm ẩn nhiều mối rủi ro lắm. Con muốn bắt đầu bằng một phòng làm việc nhỏ chừng vài người là có thể vận hành. Đợi sau này ổn ổn con mới suy xét đến chuyện làm lớn.”

“Ừm, nghĩ được cơ bản như thế là tốt.” Không riêng gì Dương Trạch mà cả mấy người anh chị cũng gật đầu đồng ý với lời vừa rồi của hắn: “Nhưng vẫn phải lên kế hoạch đầy đủ. Tốt nhất mấy ngày tới hỏi chuyện mẹ con nhiều vào, bảo mẹ chỉ cho đường đi nước bước.”

“Vâng thưa bố.”

Thấy hai bố con nói chuyện trở lại bình thường, Ngọc Linh ngồi cạnh chồng mỉm cười hạnh phúc. Tay bà không ngừng gắp thêm đồ ăn vào đĩa của Dương Khoa, động viên con ăn nhiều để bù cho mấy tháng không được ăn cơm mẹ nấu. Lời đe dọa cho con bà biết tay nào đó hình như đã tan biến không còn tý gì chỉ sau một đêm.

Ăn uống no nê xong xuôi, ba người phụ nữ lại đứng dậy phụ trách dọn dẹp. Còn lại Dương Trạch cùng ba người con trai về phòng sửa soạn quần áo thật chỉnh tề để bắt đầu công việc tiếp đón khách khứa.

...

“Đông thế này bao giờ mới hết!”

Dương Khoa buồn chán di di chân cho đỡ mỏi. Hắn “được” phân công đứng ngoài cổng vào đón khách từ mờ sáng đến bây giờ, trong khi hai người anh thì phụ trách rót trà mời nước bên trong. Còn may hôm nay tiết trời dịu nhẹ không có nắng mấy, không thì quả là cực hình.

Có lúc Dương Khoa ác ý suy đoán không biết đây có phải là hình phạt tăng nặng bố hắn dành cho hắn không, bởi vì cứ mỗi đợt người đi qua đều để lại cho hắn những lời chào kiểu như: “A hình như đây là thằng Khoa bỏ nhà bỏ cửa đi đây đúng không?”, “Cháu đi lang thang khắp chốn học được cái gì hay ho kể bác nghe thử với?”, “Thế nào, ăn gió uống sương bên ngoài chán chê rồi chứ?”, “Còn tưởng mày đã đi là phải đi tới cuối năm mới về chứ, mấy tháng đã về thế này mất mặt quá!”,... vân vân.

Nghe xóc cả ruột!

Cơ mà hắn chỉ có cách giữ cho bi thương chảy ngược vào lòng, ngoài mặt vẫn lộ ra nụ cười chân thành nhận mệnh. Dù sao người đến đều là bậc cha chú, không thể vô lễ.

Thỉnh thoảng hắn cũng gặp thanh niên đồng lứa trong gia tộc. Phần lớn trông thấy hắn đều chỉ chào cho có lệ rồi tránh cho xa, số ít người thân hơn một chút thì chạy tới vỗ vai mở lời trêu chọc giễu cợt. Có lẽ tiếng xấu của vụ bỏ nhà đi lan xa quá rồi, đến cả tai của đám hậu sinh thế này có mất mặt không cơ chứ?

Nếu bình thường nghe đám thanh niên đồng lứa chế giễu kiểu này thì chắc lại có vài phen chửi bới nổ ra, có điều Dương Khoa hiện giờ chẳng thèm để ý đến. Hắn chỉ đứng ậm ừ cho nhanh hết chuyện, những lúc không phải tiếp đón khách khứa thì hắn lại tranh thủ mở điện thoại ra lướt web.

Hội chợ GamExpo đã kết thúc được một ngày, tin tức xoay quanh ngày cuối cùng cũng đã được lên mặt báo. Giờ thì Dương Khoa không muốn cũng đã lộ ra ánh sáng rồi.

“Chấn kinh! Một thanh niên 18 tuổi đoạt giải ba cuộc thi chế tác trò chơi thường niên!”

“Hiện tượng hội chợ triển lãm GamExpo năm nay: Gọi tên “Slither”!”

“Tác giả trò chơi làm khuynh đảo cả sân khấu GamExpo ngày hôm qua, anh là ai?”

Tiêu đề mấy bài viết này nghe thì hoành tráng lắm, cơ mà khỏi phải xem cũng biết nội dung bên trong chỉ toàn lời lẽ rỗng tuếch. Dương Khoa chẳng buồn cung cấp một lượt đọc cho giật tít đảng, so với đó hắn tỏ ra hứng thú với những bài viết phê bình hơn:

“Những điều bị thổi phồng quá đáng xung quanh trò chơi chưa định ngày ra mắt “Slither”; “Nhà phê bình trò chơi nổi tiếng Bạch Nguyệt đặt ra nghi vấn về khả năng thành công của “Rắn săn mồi” phiên bản hiện đại.”; “Trả lời phỏng vấn, người trong cuộc nói rằng ngôi vị quý quân của Dương Khoa không hề xứng đáng!”,.... Những bài đánh giá xấu về hắn cũng có không ít, chủ yếu viết về thứ hạng không xứng đáng của “Slither” và dự đoán khả năng đưa ra thị trường thất bại mười mươi của nó.

Ừm. bài nào bài đấy ngôn từ đều rất hùng hồn, lời lẽ sắc sảo đanh thép chả khác gì tuyên án tại tòa. Dương Khoa lặng yên chép lại toàn bộ tên của những tờ báo đăng mấy tin công kích thế này. Hắn không phải thiện nam tín nữ gì, ngày tháng còn dài cơ hội báo thù còn nhiều, cứ từ từ để sau này đánh mặt nguyên một đám mới khoái trá.

“Chúc mừng chú em thành công giật giải nhé.”

Hộp tin nhắn đến chỉ có một tin chúc mừng ngắn gọn Duy Hải gửi tới lúc nãy, song vì bận bịu nên hắn không để ý có người nhắn tin. Giờ rảnh tay mở ra mới thấy, hắn bèn hồi âm lại cho Duy Hả lời cảm ơn cùng hẹn khi nào rảnh rỗi hai người lại gặp mặt một lần.

Xong xuôi hết tất cả, hắn đóng máy lại định cho vào túi quần thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên:

“A lô.”

“Chào Khoa. Chúc mừng cậu đoạt giải nhé.” Giọng của Tịch vang lên đầu bên kia.

“Chào anh Tịch, vâng cảm ơn anh.”

“Thế nào, đoạt giải xong thấy sướиɠ không?”

“Có, vui lắm anh ạ. Cứ như trong mơ vậy.”

“Mơ nữa cơ đấy. Mà chắc cậu đang nghỉ ngơi hả? Hội chợ vất vả quá còn gì, thế bây giờ có rảnh không để anh nói nhanh vài câu công việc với cậu?”

“Anh cứ nói em nghe đây.”

““Bejeweled” tại thị trường nước ngoài rất được hoan nghênh. Tuần đầu tiên mở bán đã có khoảng 180000 lượt tải xuống rồi, khoản chia lợi nhuận cũng vừa được gửi vào tài khoản của cậu, nhớ kiểm tra lại nhé. Thị trường trong nước từ tối đêm hôm qua cũng xuất hiện một làn sóng đặt mua trò chơi mới, chủ yếu là vì thân phận đồng tác giả “Slither” của cậu bị đào móc ra sau khi giật giải tại hội chợ.”

“Ồ, đều là chuyện tốt.”

“Ừ, cả hai thị trường đều có tin tốt cả, đấy là về “Bejeweled”. Còn một việc nữa, sau khi hội chợ GamExpo kết thúc, nhiều công ty đang ráo riết săn lùng thông tin cá nhân của cậu tại chỗ anh lắm. Thế nên anh muốn gọi điện trước cho cậu để hỏi xem cậu có đồng ý công khai thông tin hay không để bọn anh xử lý?”

“Thông tin?... Sợ rằng không chỉ là thông tin chứ?” Nghe đến đây Dương Khoa chợt đoán ra mục đích ẩn sau của cuộc gọi điện này của Tịch. Xem ra SmileIndie bắt đầu nóng ruột trước cảnh các bên nhảy vào tranh đoạt hắn rồi đây.

Dương Khoa cười khổ. Ngay từ cái hôm đăng ký thành viên tại Hiệp hội Trò chơi, hắn đã lường trước những chuyện như thế này có thể xảy ra nên đã đóng kín tất cả thông tin liên lạc như địa chỉ, điện thoại vân vân.... Thứ duy nhất về bản thân hắn được công khai chỉ là tên tuổi, giới tính và địa chỉ một hòm thư điện tử rác được lập tạm cách đó ít ngày.

Vốn dĩ Dương Khoa nghĩ rằng che giấu thông tin như thế cho đỡ phiền phức, khi nào cần thương thảo phát hành thì hắn sẽ chủ động đi tìm đối tượng phù hợp. Song khi nghe thấy Tịch nói rằng có nhiều công ty tìm đến cả SmileIndie chỉ để có được thông tin liên lạc của hắn, hắn mới thấy mình đã đánh giá thấp sự quyết tâm có được sản phẩm xuất chúng của cộng đồng phát hành nơi đây.

Như thế thì câu chuyên đặt ra hiện giờ là thái độ của hắn. Nếu hắn không đồng ý công khai thông tin có nghĩa là hắn vẫn nghiêng về SmileIndie cho lần hợp tác sắp tới. Còn không, SmileIndie sẽ phải làm tốt việc chuẩn bị cạnh tranh cho một cuộc chạy đua không cân sức giữa các bên phát hành với nhau.

Hết cách rồi, dù sao vị thế trên thị trường của SmileIndie cũng không lớn, chủ động độc chiếm thứ tốt hoàn toàn không có khả năng. Đó là lý do tại sao lần này trong điện thoại Tịch tỏ ra tương đối thành khẩn.

Có điều nội tâm Dương Khoa vẫn nghiêng về việc chọn SmileIndie làm đối tượng hợp tác sắp tới.

Không nói đến hắn và Tịch đã có hứa hẹn, hiện tại cả hai bên đều đã và đang hợp tác rất suôn sẻ. Nếu như không có vấn đề gì xảy ra thì cần gì phải đổi phe cho mất công?

Dù sao hắn vẫn còn là một nhà chế tác non trẻ, đi đâu kiếm được đãi ngộ đế vương bây giờ? Chẳng bằng tiếp tục ở lại đây, ít ra sau thành công của “Bejeweled” hẳn đãi ngộ mà SmileIndie dành cho trò chơi mới của hắn chắc sẽ không quá kém.

Một điểm mấu chốt nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây hẳn là lần cuối cùng hắn dựa vào kênh phân phối bên ngoài để phát hành trò chơi của chính mình. Vậy thì coi như tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, dùng trò chơi này kết một mối thiện duyên với SmileIndie trước khi bắt đầu những toan tính của bản thân cũng tốt.

Sự nghiệp muốn làm lớn, vậy thì bắt buộc phải có con đường tiêu thụ của riêng mình. Ăn một miếng bánh sao sướиɠ bằng ăn cả chiếc bánh được?

“... A lô. Khoa còn ở đó không đấy?”

“Có em đây.... Anh Tịch, không cần công khai thông tin của em đâu. Nếu các công ty khác làm gắt quá thì bảo họ luôn là em không có ý định tìm đối tác mới.”

“Ồ, ý của cậu là....”

“Thì em đã hứa với anh rồi sao lại nuốt lời được? ”Slither” còn một vài vấn đề kỹ thuật cần hoàn thiện nốt nhưng chắc không mất nhiều thời gian. Anh cho em đúng một tuần đi, thứ hai tuần sau nữa là chúng ta có thể ngồi với nhau ký kết hợp đồng phát hành.”

“Như thế rất hay, anh cam đoan điều khoản lần này sẽ không để cậu thất vọng.” Thấy Dương Khoa tiếp tục lựa chọn SmileIndie, giọng nói của Tịch trở nên hưng phấn.

“Trong lúc chờ đợi, em có đề nghị công ty tiến hành đăng ký một tên miền cho trò chơi. “Slither” sẽ đồng bộ hóa dữ liệu trên cả hai hệ máy PC và thiết bị di động. Mà trên PC trò chơi sẽ chạy trực tiếp trên trang web để cho tiện lợi, nên công ty mình cần chuẩn bị trước.”

“Được, anh sẽ thu xếp làm ngay. Còn gì nữa không?”

“Ngoài cái đó ra thì bên anh chuẩn bị thêm server thôi, vì đây là trò chơi trực tuyến mà. Còn lại cứ theo như công tác bên anh đi, giống “Bejeweled” trước đó là được.”

“Ok, anh biết rồi. Vậy nhé, anh sẽ đợi tin tốt lành từ cậu.”

“Ok, chào anh Tịch.”

Cúp điện thoại, Dương Khoa mở ra phần mềm tra cứu tài khoản ngân hàng rồi nở nụ cười rạng rỡ. Mà ở phía đầu dây bên kia, Tịch cũng nở một nụ cười khoái chí.

“Slither” cuối cùng vẫn là thuộc về SmileIndie!