Thiên Sư Lộ

Chương 21: Người Đẹp Băng Sơn 2

Ánh mắt tảng băng nhìn tôi đầy vẻ chế giễu, bảo tôi muốn đổi phòng là đổi được hay sao, còn tìm cái lý do nửa lạc nửa mỡ này? Chỉ dựa vào cái cớ này thì cô ấy không thể đổi phòng cho tôi được. Tôi có chút khó chịu, hỏi cô ấy phải làm thế nào thì mới chịu tin tôi. Cô Diệp cười một tiếng, nói cũng đơn giản, chỉ cần chứng minh được với cô ấy rằng phòng chúng tôi có ma quỷ lộng hành thì cô ấy sẽ giúp chúng tôi đổi sang phòng ký túc khác.

Tôi sửng sốt, phải chứng minh như thế nào?

Cô Diệp gập sách lại, nói chuyện này đơn giản, qua chỗ chúng tôi xem là biết.

Tôi rất nhức đầu, nhưng cũng hết cách, đành dẫn cô ấy đến phòng ký túc.

Phòng ký túc của nam sinh phụ nữ không được vào, nhưng cô ấy là giáo viên nên mới dễ dàng qua cửa. Chuyện này như bắp ngô rơi vào ổ gấu vậy, toàn bộ những tên cầm thú của mấy tầng lầu đều nhìn chằm chằm vào cô ấy, hai mắt sáng lên, có mấy tên lớn gan còn huýt sáo khiến cô nàng tảng băng này giận đến xanh cả mặt, quay qua hung hăng trợn mắt lườm tôi.

Vốn là tôi cũng đang nhởn nhơ cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng bị cô ấy trừng một cái mới biết không ổn. Có khi người phụ nữ này lại ghán món nợ sang đầu tôi cũng chưa biết chừng, nếu thế chuyện đổi phòng ký túc coi như đi tong luôn.

Từ khuôn mặt của chủ nhiệm Diệp có thể nhìn ra tính tình cô ấy không xấu, thậm chí còn rất hiền lành, lòng dạ cũng không hẹp hòi. Nhưng điều đó cũng không khẳng định trăm phần trăm rằng thực tế cũng như vậy, ngày trước ông ngoại từng nói với tôi, đối với loài động vật tên là phụ nữ này, mười người thì có đến chín sẽ ghi thù, hơn nữa còn không nói phải trái. Cho nên tốt nhất là đừng có dây vào họ, cũng đừng có ý nghĩ muốn nói lý với họ.

Lúc nói lời này, trong mắt ông ngoại còn đầy vẻ hoang mang, có lẽ trước kia ông cũng có chuyện cũ không muốn nhớ lại.

Rốt cục thì cũng đến phòng của chúng tôi, tôi vừa mở cửa vừa nghĩ xem làm sao để ứng đối với tảng băng kia thì kết quả... cô ấy đã nhanh tay đẩy cửa ra, sau khi thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt vốn đã khó coi càng thêm giận giữ đến run rẩy.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô Diệp, suýt nữa cũng ngất xỉu vì tức. Mẹ nó, mấy thằng này đang làm cái gì đấy hả?

Tên Lý Hạo đã cạo trọc túm lại một chỗ với Triệu Dương, trên đầu cùng trùm vải đỏ. Nhìn kĩ một chút mới phát hiện đó là qυầи ɭóŧ màu đỏ, con mẹ nó lại còn là qυầи ɭóŧ nữ!

Vẫn chưa hết, hai tên kia còn cởi trần, Vương Hàn một tay cầm tờ tranh, tay kia cầm bút than đang đưa tay vẽ gì đó, nhìn như thể định vẽ thanh long bạch hổ này nọ.

Nhưng đó không phải vấn đề chính, mà quan trọng là dưới góc độ của cô Diệp thì bọn nó như ba tên biếи ŧɦái, là loại cực kỳ biếи ŧɦái!

Khi ba tên này trông thấy tôi còn chưa biết ngô khoai gì Lý Hạo đã ngu ngốc thốt ra một câu: “Lão Tứ, mỹ nữ này là ai thế? Bạn gái cậu à?”

Tôi thật sự muốn lấy một cây kim khâu kín cái miệng thối của cậu ta lại. Không cần nhìn cũng biết người đẹp núi băng giờ đã biến thành người đẹp núi lửa rồi, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nhất là con mèo què kia khi thấy tôi về lại nhanh nhảu nhảy ra ôm chân tôi nữa. Xong, lại bị bắt tại trận! Lửa giận của người đẹp băng sơn tìm được chỗ để trút rồi, cô ấy hung hăng trợn mắt lườm tôi: “Được lắm, còn dám lén lút nuôi mèo trong ký túc!”

Dứt lời, cô ấy căn bản không thèm nghe tôi giải thích, đã ôm con mèo nhỏ bỏ đi.

“Con bà nó, sao cô ả này kiêu thế, có lai lịch gì hả?” Lý Hạo thấy vậy rất khó chịu.

Tôi đóng cửa lại, nhìn ba tên kia một lượt, tức đến nghiến răng: “Giải thích cho tôi nghe xem, các cậu đang làm cái trò gì đây?”

Triệu Dương vẫn còn đắc ý nói: “Tôi vừa tra mạng thấy có người nói nếu gặp phải quỷ thì có thể dùng qυầи ɭóŧ đỏ chụp vào đầu để trấn áp. Ngoài ra tôi còn định xăm hình thanh long bạch hổ lên người nữa, như vậy có thể trừ tà, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám đến gần chúng ta!”

Tôi há hốc mồm, lúc lâu sau mới giơ ngón cái lên, cất tiếng khen ngợi ‘từ tận đáy lòng’: “Cậu, con mẹ nó, đúng là một nhân tài!”

Vương Hàn lắc đầu nói: “Không biết có tác dụng hay không nữa, nhưng tốt nhất là vẫn nên đổi phòng. Đúng rồi, lão Tứ, cậu đi gặp chủ nhiệm lớp thế nào rồi?”

Tôi uể oải đáp: “‘Cô ả kiêu ngạo’ vừa nãy chính là chủ nhiệm lớp đấy.”

“Hả?!”