"Để tôi với Văn Ngọc Thư diễn xuất chung với nhau?" Trình Hồng Tuyết khoanh chân ngồi trên ghế sofa, quay đầu lại với vẻ chán ghét: "Tôi không đi."
Biệt thự này là nơi ở của Trình Hồng Tuyết, một nghệ sĩ hàng đầu trong ngành công nghiệp giải trí. Nó nằm trong đường vành đai thứ ba của Thành phố A, giá nhà ở cao khủng khϊếp.
Chiêm Nhàn Nhã mang hai tách cà phê đến và đặt một tách lên bàn cà phê trước mặt hắn.
Cô đã đoán trước nghệ sĩ của mình sẽ từ chối, dù sao thì fan của hắn và Văn Ngọc Thư cách vài ba hôm lên weibo nói chuyện kỳ kỳ quái quái, chào hỏi nhau, gọi chung cái tên khác là đối thủ.
Tất nhiên, Văn Ngọc Thư ra mắt với tư cách là một diễn viên nhí và đã diễn xuất được hơn mười năm. Cậu là một diễn viên thực sự.
Mẹ của Trình Hồng Tuyết là ảnh hậu, sau đó bà đã rời bỏ ngành giải trí vì lý do gì đó. Cha là chủ tịch, một trong hai ông lớn của công ty giải trí, trong giới giải trí vẫn hay gọi đùa hắn là thái tử gia, nhưng trình độ vẫn kém cỏi nên khi hai bên bắt đầu gây gổ, fan của Văn Ngọc Thư thường chế giễu họ rằng ảnh đế không có đối thủ, cho dù có thì cũng không phải là hạng "đỉnh lưu".
Chiêm Nhàn Nhã biết rằng Trình Hồng Tuyết mỗi lần đọc loại weibo này sẽ rất tức giận.
Cô bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê rồi bình tĩnh nói: "Dương Chí Nghiệp sẽ làm đạo diễn, Mục Huệ Ngữ là biên kịch, cũng không đi?"
Trình Hồng Tuyết đang bày ra khuôn mặt u ám, nghe thấy tên đạo diễn và biên kịch. Quả nhiên tim đập thình thịch, quay đầu lại.
Dương Chí Nghiệp là một trong những đạo diễn có ảnh hưởng nhất ở Trung Quốc, ông là người đã tạo nên bộ phim đoạt giải "Xuân Hạ" của Văn Ngọc Thư với doanh thu phòng vé hơn 100 triệu. Bộ phim mới này là sự hợp tác với nhà biên kịch nổi tiếng Mục Huệ Ngữ. Các diễn viên lớn nhỏ đều háo hức tranh giành một suất trong tác phẩm. Ông ấy mời Trình Hồng Tuyết diễn xuất, đó là một chiếc bánh khiến biết bao người thèm chảy nước miếng, nó rơi thẳng xuống đầu hắn một cái bụp.
Trình Hồng Tuyết đang rất cần một bộ phim hay để được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, lo lắng đến mức chịu không nổi, cho dù đối thủ đó có ở đây thì hắn cũng phải nhận!
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "...Mời tôi đóng vai gì?"
Chiêm Nhàn Nhã nhướn mày như mong đợi và cười nói: "Trong bộ phim chống Nhật của Trung Hoa Dân Quốc, nhân vật của cậu là một quân phiệt."
Trình Hồng Tuyết hỏi lại: "Văn Ngọc Thư đóng vai gì?"
Chiêm Nhàn Nhã đã đọc kịch bản khi nó được gửi đến. Nếu văn bản không tốt, cô sẽ không cố gắng bằng mọi cách để khiến Trình Hồng Tuyết đóng vai này. Cô trả lời: "Văn ảnh đế đóng vai nam chính trong đó."
Trình Hồng Tuyết: "Ha."
Hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hỏi Chiêm Nhàn Nhã lấy kịch bản cho hắn rồi thản nhiên xem qua: "Song nam chủ? Tôi có mâu thuẫn với nhân vật trong truyện của Văn Ngọc Thư?” Hắn đã muốn đóng một vai đối địch với Văn Ngọc Thư từ lâu.
"..."
Chiêm Nhàn Nhã ở một bên không nói gì, quay đầu nhìn bầu trời, im lặng nhấp một ngụm cà phê.
——
Mười ngày sau, đọc diễn cảm kịch bản.
Trong phòng họp, các nhân viên đeo thẻ công tác ra vào, trên một chiếc bàn dài màu nâu đỏ có tấm thẻ ngồi ghi tên một số diễn viên chính, đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất ngồi vào bàn chính trò chuyện. Người của hai công ty giải trí đã đứng sau chuẩn bị cho việc ghi hình và quay phim.
Một chỗ ngồi màu vàng có khắc ba chữ "Trình Hồng Tuyết". Người đàn ông ngồi phía sau mặc áo khoác đen, đôi chân dài bị quần jean bó lại, bây giờ còn chưa bắt đầu đọc diễn cảm, tựa lưng vào ghế như thể có người nợ hắn tám triệu, cuối cùng không nhịn được mà nhìn ra ngoài. Nói với người đại diện, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói:
"Thật sự muốn tôi đóng cặp với Văn Ngọc Thư sao? Mẹ kiếp, không phải nói là song nam chủ sao? Xem kịch bản, tôi còn phải cường thủ đoạt hào cậu ta?!"
Chiêm Nhàn Nhã đến đưa nước, vẻ mặt không hề thay đổi khi nghe lời nói của hắn, giọng nói cũng dịu dàng hơn.