Trên đầu Văn Ngọc Thư chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.
Nhận thấy cậu đang nhìn qua, Võ thượng tướng sợ đυ.ng phải vết thương của cậu, ánh mắt chuyển đến trên người thí nghiệm thể trên mặt đất, vừa nghĩ đến những thứ bị hư hại hôm nay, tim như rỉ máu, nghiến nghiến răng:
"Tầng sáu cần phải được xây dựng lại, bọn họ phải làm sao bây giờ?”
Tâm tư Văn Ngọc Thư một lần nữa trở lại trên người thí nghiệm thể, suy tư một lát, chuẩn bị mở miệng, thang máy bên cạnh "Đinh —— " một tiếng, không biết mang theo người nào từ trên cao xuống.
Cậu dừng lời, cùng Vũ Duệ Tinh nhìn qua.
Hai cánh cửa thang máy kim loại chậm rãi mở ra, từ bên trong đi ra một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, cô ta vừa ra khỏi thang máy, bước chân dừng lại, kinh ngạc nhìn tình trạng thảm thương của tầng 6 hiện giờ.
Từ lần trước Văn Ngọc Thư nói mấy câu làm nữ chính tức giận rời đi, sau mỗi lần cô ta tới "An ủi thí nghiệm thể đáng thương" đều sẽ chọn thời gian Văn Ngọc Thư không có ở đây, hôm nay là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.
Sau khi cô ta nhìn quanh tứ phía, lông mày lo lắng nhíu chặt: “Thượng tướng, tôi ở dưới tầng bốn âm cũng cảm giác được chấn động ở phía dưới, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì, cho nên mới tới đây xem một chút.”
Vũ Duệ Tinh mặt không chút thay đổi "Ừ" một tiếng, trầm ổn đáng tin cậy: "Không có gì, vừa rồi mấy thí nghiệm thể đánh nhau mà thôi, động tác mạnh quá nên mới vậy.”
Tiền Diệu Trúc nhịn không được lại nhìn thoáng qua bốn phía, nghĩ thầm, lớn lắm chứ đùa.
Võ thượng tướng mặc một thân quân phục, đứng bên cạnh một người đàn ông lạnh lùng cao gầy với làn da trắng nõn, tiếp tục nói về đề tài vừa rồi:
“Nhìn bộ dáng hiện tại của bọn họ, cũng phải tĩnh dưỡng vài ngày, giày vò không ra sóng gió gì, nhốt bọn họ vào phòng..."
Lời của cậu còn chưa dứt, đã đột nhiên bị giọng của Tiền Diệu Trúc cắt đứt: "Ba thí nghiệm thể đền tầng bốn âm của tôi đi.”
Tiền Diệu Trúc luôn mặt nặng mày nhẹ với mấy tiến sĩ đạo đức giả như Văn Ngọc Thư, nhìn bộ dáng chật vật của đám thí nghiệm thể, trong lòng không khỏi dâng lên sự thương hại: "Dù sao Văn tiến sĩ cũng không quan tâm, động một chút đã dùng biện pháp trừng phạt, vậy để cho bọn họ đi theo tôi đi. Cũng đã đến lúc kiểm tra thân thể cho bọn họ, đừng quên, lúc trước chúng ta đã quy định rồi, bọn họ hiện tại cũng không thể phối hợp với thí nghiệm vĩ đại cứu vớt thế giới của Tiến sĩ Văn đâu.”
Đôi mắt của cặp song sinh và chó điên nhìn qua, bọn họ nằm trên mặt đất, hoặc là quỳ trên mặt đất thì tầm nhìn sẽ là từ dưới lên.
Thanh niên dáng người cao gầy, chân dưới quần âu phục rất dài, giống như một cây trúc dài lạnh nhạt đứng bên cạnh một thân võ thượng tướng uy nghiêm, mặt mày mặc dù mang theo vẻ mặt nhàn nhạt yếu ớt, khí chất thong dong trên người một chút cũng không bị kìm hãm, nghe được ngữ điệu có chút châm chọc của người phụ nữ, cũng nhìn không ra có bất kỳ bộ dáng tức giận cùng xấu hổ nào, từ đầu đến cuối không thèm nhìn bọn họ một cái.
Trầm mặc vài giây, nhẹ nhàng không sợ hãi mở miệng: "Được thôi, tiến sĩ Tiền cứ tự nhiên. ”
Cậu lạnh lùng đến mức độ vứt bỏ mấy thì nghiệm thể mình nuôi cho người khác, tuy rằng chỉ là vài ngày, nhưng trong lòng cặp song sinh và chó điên vẫn dâng lên một cỗ cảm xúc cực kỳ xa lạ, cực kỳ không thoải mái, bọn họ không rõ là vì sao, chỉ biết mình hiện tại muốn mạnh mẽ cắn xé cậu.
Mí mắt Trình An che đi thần thái trong mắt, qua hồi lâu mới oán giận nỉ non: “... Bác sĩ không cần chúng tôi nữa rồi.”