Hắn thở dốc càng ngày càng nặng, dùng sức xoa xoa l*иg ngực thanh niên đang run rẩy trong lòng, bóp lấy vυ' cậu hơi đỏ lên, hạ thân ngang ngược hướng về phía trước, côn ŧᏂịŧ và tinh hoàn của hắn đều đeo vòng kim loại, côn ŧᏂịŧ vốn thô dài dữ tợn càng thêm hung mãnh, làm thẳng vào tràng đạo màu đỏ non đang tiết ra một lượng lớn nước, trong lúc thịt mềm bám chặt vào côn ŧᏂịŧ run rẩy, mạnh mẽ rút ra hơn phân nửa côn ŧᏂịŧ tráng kiện, đưa đẩy liên tục như đóng cọc.
Văn Ngọc Thư bị hắn giam cầm trong lòng cưỡиɠ ɧϊếp, lỗ hậu bị côn ŧᏂịŧ hung hăng giáo huấn, gắt gao bao lấy côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cậu đang điên cuồng làm loạn, run rẩy tiết ra chất lỏng trơn trượt, chó điên càng phấn khởi:
“Thoải mái quá…”
Hắn dùng sức hôn lên cổ trắng như tuyết của Văn Ngọc Thư vài cái, mυ'ŧ cổ cậu ra mấy vết đỏ, bàn tay to ở trong áo khoác trắng mở rộng cùng áo sơ mi tùy ý nắm lấy ngực và núʍ ѵú đàn ông của cậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Văn Ngọc Thư không ngừng run rẩy, sau đó, ép cậu nằm úp đặt ở trên bục kim loại, một tay đẩy áo blouse trắng lên trên mông cậu, cho đến khi lộ ra cái mông trắng như tuyết bị côn ŧᏂịŧ đỏ tím cắm rút mới dừng lại.
“Tôi sẽ ch!ch thật mạnh đó tiến sĩ. Nhưng phải chịu đựng một chút, đừng để hai trợ lý bên ngoài nghe thấy ngài đang làʍ t̠ìиɦ với thí nghiệm thế.”
Văn Ngọc Thư nằm sấp trên đài kim loại, chiếc áo bọt trắng trên vai và cổ trượt xuống, lộ ra màu trắng như tuyết mê người, vạt áo cũng bị đẩy lên eo, lộ ra một đôi mông trắng bị hông người đàn ông ở phía sau điên cuồng va chạm đến run lên, nam chính có dáng người cao lớn đứng ở phía sau cậu, hai tay kìm lấy thân thể gầy gò của cậu. Vòng eo, gân mạch nhô lên, côn ŧᏂịŧ đỏ tím ngang ngược vọt vào lỗ hậu, lại bọc đầy nước trong cơ thể cậu rút ra hơn phân nửa, lôиɠ ʍυ dài ngắn không đồng đều theo “bạch bạch” va chạm liên tiếp đâm vào hậu môn mẫn cảm ướt sũng, mỗi lần đυ.ng một cái, cậu liền run rẩy, cắn môi không chịu phát ra âm thanh.
Chó điên sẽ không có kỹ thuật gì, chỉ biết đâm vào đến cùng, nhưng tốt xấu gì cũng thân là nam chính ngôn tình văn, phần cứng cường hãn, cự vật mỗi một cái đều có thể căng đầy lỗ hậu, lực đạo hung mãnh theo va chạm phát vào trong cơ thể cậu, mang đến một chút kɧoáı ©ảʍ ẩn ẩn đau đớn, Văn Ngọc Thư run rẩy một hồi lâu mới thở hổn hển, suýt nữa bị hắn làm chết.
Huyệt non bị côn ŧᏂịŧ tàn phá gắt gao mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ mấp máy co giật, bụng bị đỉnh côn ŧᏂịŧ đam vào nổi lên một độ cong, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ma sát mang đến tích tụ một đợt nhiệt lưu mãnh liệt ở bụng dưới, thân thể cậu run rẩy, tiết ra chất lỏng, lấy lòng côn ŧᏂịŧ tím đỏ tựa như dã thú này, lại bị vật cứng nóng bỏng này tàn nhẫn quấy đảo trong miệng huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ men theo đùi trong hoặc là nhỏ giọt xuống đống quần áo đang chất đống dưới chân.
Trướng, trướng quá, lỗ hậu bị nhét đầy rồi.
Một rèm ngăn cách hai người đàn ông vụиɠ ŧяộʍ với trợ lý bên kia, một nam một nữ mặc áo blouse trắng, đưa lưng về phía bọn họ, không biết cách đó không xa đã xảy ra giao hợp dâʍ ɭσạи lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cỡ nào.
Diêm Cảnh Minh nhìn chằm chằm người bị hắn đè lên đài kim loại xâm phạm, thân thể đối phương yếu ớt, da thịt trắng như tuyết, lạnh như không có chút sức lực nào, ngực cũng nhỏ, rõ ràng là một người đàn ông hàng thật giá thật, mông lại bị côn ŧᏂịŧ của đàn ông khác ch!ch sưng đỏ lên, nước nóng hổi tắc nghẽn cũng không ngăn được, theo gậy thịt quẹt vào bắn “phụt phụt” ra ngoài, cậu chịu không nổi lực đạo dâʍ đãиɠ run rẩy, cố gắng kìm nén tiếng rêи ɾỉ.
Da^ʍ qua, hắn muốn ch!ch cậu chết.
Hắn bị một màn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng nóng rực, vòng trên côn ŧᏂịŧ siết rất đau, hai cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh, một đôi tay nắm lấy thắt lưng gầy gò run rẩy của đối phương, hông cuồng nhún liên tục đυ.ng vào mông trắng như tuyết của tiến sĩ, dập ra một mảnh sóng thịt dâʍ ɭσạи, một côn ŧᏂịŧ lớn bị vòng kim loại trói buộc xâm phạm đến hậu môn ửng đỏ, qυყ đầυ cắm vào một khoang chất lỏng trong tràng đạo đỏ nõn, đâm vào sâu trong, nước bọc đầy côn ŧᏂịŧ, một lượng lớn chảy ra khỏi cửa huyệt.
“A… Ưm…”