Cậu không có ý định giấu giếm, đứng trước mặt người đàn ông có thân hình gầy gò, không mặn không nhạt nói xấu đối phương: “Thân phận của vật thí nghiệm Song sinh không rõ, nhưng nghe nói vậy thí nghiệm 01 vốn dĩ là một con chó điên nổi danh trong quân đội, tôi cảm thấy rất có hứng thú, loại virus này đem bọn tâm trạng tiêu cực của bọn họ phóng đại ra nhiều lần."
"Triệu Dương, đi tắt nước trong l*иg ấp của cặp song sinh, chuẩn bị chút đồ ăn cho bọn họ."
Đứa nhóc Triệu Dương đẩy kính: "Ôi, bác sĩ thật giỏi." Cậu ta đi tới bàn điều khiển, đóng van lại, đợi chất lỏng chảy ra hết, bệ nâng vận chuyển thức ăn từ trên cao xuống l*иg ấp.
Trình Niệm và Trình An toàn thân ướt sũng, bọn họ liếc nhìn thạch, bánh quy và đồ ăn vặt bên trên, không nhúc nhích.
Văn Ngọc Thư đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ: "Không ăn?"
Trình An ghét cảm giác bị ướt, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ Văn, không kìm được nở một nụ cười, làm lộ ra cái răng nanh:
"Chúng tôi chỉ thích máu thịt của người sống, bác sĩ… có muốn xẻ thịt nuôi chim ưng không?"
Văn Ngọc Thư dùng ánh mắt ôn nhu nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: "Ta không phải Phật Tổ, cũng không có thói quen nuôi tiểu yêu quái." Cậu quay đầu, để Triệu Dương lấy ra một cái túi máu từ tủ lạnh trong ngân hàng máu và đưa nó vào trong l*иg.
Cặp song sinh vẫn không có hứng thú.
Thân hình cao gầy của bác sĩ mặc áo khoác trắng, khuôn mặt trắng nõn ốm yếu, cổ thon dài mềm mại, đôi môi tái nhợt mà ho khan vài tiếng, lời nói không mặn không nhạt có chút khàn khàn:
"Kén ăn."
Ánh mắt cặp song sinh rơi trên cổ cậu, chợt nhớ tới người này lúc trước thu thập nước bọt của bọn họ, ở trên người cậu ngửi thấy được mùi thơm.
Triệu Dương và Lương Khả đi theo Văn Ngọc Thư bận rộn và ghi nhớ những điều quan trọng mất hai ngày, đến ngày thứ ba phòng thí nghiệm xảy ra sự cố.
Vật thí nghiệm song sinh 02 và 03 trốn thoát khỏi l*иg ấp xuống tầng hầm thứ tư, Tiền Diệu Trúc phối hợp với binh lính kiểm tra trên đường bọn họ chạy trốn, toàn bộ viện nghiên cứu đều nhấp nháy đèn đỏ, hệ thống thông minh phát ra giọng nữ cảnh báo, các phòng thí nghiệm khác lập tức kích hoạt trạng thái hệ thống phòng thủ, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa.
Tiếng bước chân hỗn độn rơi trên mặt đất, từ phòng giám sát có thể nhìn thấy từng tốp binh lính mặc chiến phục và đội mũ sắt chạy ra, toàn bộ viện nghiên cứu đều bị hai thiếu niên hung ác đảo lộn.
Tuy nhiên, Văn Ngọc Thư lại không biết những sự việc này, sáng nay cậu thức dậy có chút không thoải mái nên đã nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, cậu liền nhìn thấy một đội lính canh mặc quân phục chiến đấu đang canh giữ trước cửa phòng cậu, mỗi một người đều cảnh giác cầm súng phòng ngự.
Cậu hơi nhướng mày: "Đây là chuyện gì?"
Trương Tế, đội trưởng của Đội cận vệ thứ tư, nghe thấy giọng nói liền quay lại, nhìn thấy cậu đã ra khỏi phòng, cất súng và trả lời: "Xin lỗi, bác sĩ Văn, đối tượng thí nghiệm Song sinh đã trốn thoát trong quá trình đưa bọn họ đến lên lầu bốn, chúng tôi sợ đối tượng sẽ tới tìm ngài để trả thù, nên đã đứng ở cửa."
Người thanh niên nghe vậy liền cười một tiếng, ngữ khí chậm rãi nói: "Có vẻ như tiến sĩ Tiền Diệu Trúc sợ tôi tự ý mổ xẻ đối tượng thí nghiệm, mới hai ngày đã đem bọn họ đi giám định?"
Giống như đang nói đùa, Trương Tế sau khi nghe xong cũng có chút lúng túng.
Tiến sĩ Văn đến căn cứ là người phản đối Tiến sĩ Tiền kịch kiệt nhất, cô không đồng ý với thí nghiệm trên cơ thể con người, và cô cũng không biết rằng quân đội đã bắt đầu dự án này từ lâu, nhưng Văn Ngọc Thư cũng là khác biệt nhất, ngoại trừ ba sss- cấp vật thí nghiệm, còn lại là các đối tượng thí nghiệm không bị nhiễm bệnh sau khi bị cắn đều là tự nguyện.?
Thực lực của bọn họ không bằng đối tượng thí nghiệm cấp sss, dị năng cũng rất yếu, thậm chí còn có thể mất trí, đột nhiên bị virus đánh bại biến thành xác sống, cho nên, đại đa số những người như vậy đều ký hiệp nghị Khi họ vẫn còn thanh tỉnh, căn cứ sẽ tận lực giúp bọn họ chăm sóc thân nhân của bọn họ, bọn họ chỉ cần ở lại phòng thí nghiệm tiếp nhận thí nghiệm, bởi vì Tiền Diệu Trúc đối với chuyện này vẫn còn cự tuyệt, cô cũng không biết rõ chuyện không được phép lên tầng năm.
Ba năm gần đây, trong tiểu thuyết loài người không có năng lực hô mưa gọi gió, nhưng virus tang thi không ngừng tiến hóa, thậm chí còn có thể lây nhiễm cho thực vật, số người sống sót không đến 40%, bọn họ cũng không có thời gian. Nữ chính Văn Ngọc Thư không thể làm lay chuyển được quyết tâm của thủ lĩnh, đành phải đưa ra thêm một điều kiện, đó là đối tượng thí nghiệm bất cứ lúc nào cũng phải lên tầng bốn kiểm tra để đảm bảo thể trạng, nếu không cô sẽ bỏ việc.
Nếu có thể, căn cứ không muốn hy sinh bất cứ ai, vì vậy họ vẫn luôn ủng hộ Tiền Diệu Trúc nghiên cứu một loại thuốc có thể giúp người nhiễm bệnh trở lại bình thường, thấy thái độ của cô cứng rắn như vậy, không thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý.
Ai có thể ngờ rằng vừa đưa đi vào hôm qua, hôm nay đã xảy ra sự cố.