Ánh nến trên bàn không ngừng lay động trong gió cuối cùng phát ra những chùm sáng rực rỡ, trong màn đêm yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện những tiếng rêи ɾỉ đè nén của đàn ông, tấm màng mỏng như ve không ngừng tung bay trong gió như muốn che đậy khung cảnh bên trong giường. Văn đại nhân đang bị đối thủ và đại tướng quân ôm chặt vào lòng, đôi tay của đối thủy y không ngừng di chuyển trên dươиɠ ѵậŧ nhỏ xinh khiến nó không ngừng run rẩy. Y chỉ có thể cố gắng hít sâu, chậm rãi nói:
“Đại tướng quân cứ đùa, nếu không phải ngài cứ trêu chọc ta thì làm sao ta dám đυ.ng đến tướng quân cơ chứ?”
Có lẽ Văn đại nhân không biết bộ dạng bây giờ của mình cực kì sắc tình, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo y hiện lên như một vị yêu tinh, mái tóc đen dài rối tung buông xõa ngang vai, đôi chân trần thon dài trắng nõn nà như ẩn như hiện dưới ánh đèn lập lòe, bộ quần áo rối bừa để lộ làn da trắng nõn nà như ngọc và dường như đang phát sáng đến nỗi ta có thể dễ dàng nhìn thấy những dấu hôn ửng hồng xinh đẹp kia. Phần dươиɠ ѵậŧ màu hồng phấn và không có một sợi lông tơ nào đang được đối thủ chăm sóc, đôi tay to cứ chầm chậm di chuyển xung quanh dươиɠ ѵậŧ khiến nó run rẩy, kɧoáı ©ảʍ lên cao lên Văn đại nhân không nhịn được rêи ɾỉ, hai tay vô thức bấu chặt vào lưng đối phương. Những vết thương nhỏ nhỏ đang chảy máu kia chính là do y tạo nên. Thích Vận không hề tức giận, thậm chí hắn còn cười khúc khích:
“Nói như thế xem ra là bổn tướng quân sai rồi sao?’
Văn Thư Ngọc ngẩng đầu rêи ɾỉ, y cắn chặt răng không chịu nói chuyện. Người đàn ông phía sau không ngừng liếʍ láp cơ thể y, đầu lưỡi hư hỏng lân la khắp cơ thể sau đó trêu chọc dấu răng kia, dươиɠ ѵậŧ của Giang Ngôn Khanh không ngừng cọ xát ở kẽ mông và tỏa ra hơi ấm cực kì đáng sợ, đôi tay thường ngày chỉ biết viết chữ, vẽ tranh giờ đây lại không ngừng mân mê dươиɠ ѵậŧ của đối thủ mình như đang mân mê một viên ngọc quý, từng hành động cử chỉ đều vô cùng sắc tình.
Những âm thanh bạch bạch bạch không ngừng vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, đôi tay đó bắt đầu trêu chọc qυყ đầυ nhỏ xinh đang không ngừng mấy máy kia, dưới sự trêu chọc của đối phương cuối cùng qυყ đầυ cũng chảy ra những dòng nước trong suốt…
Thấy cảnh đó Giang đại nhân không nhịn được cười phá lên, giọng điệu bông đùa:
“Chỗ này của Văn đại nhân thật đáng yêu, không chỉ nhạy cảm mà còn trắng nõn nà như thế này khiến Ngôn Khanh sợ làm bị đau đến ngài”
“Hừ.. Tất nhiên là… Hức.. Tất nhiên là kém hơn đồ vật của Giang đại nhân rồi”
Văn Ngọc Thư lắp bắp nói, dươиɠ ѵậŧ của y không tính là bé, so với người bình thường cũng được xem là lớn rồi nhưng so với hai tên kia thì..Y nhìn dươиɠ ѵậŧ không ngừng chảy nước trong tay Giang Ngôn Khanh , cơ thể không ngừng run rẩy nhưng vẫn không chịu thua.
“Ha ha.. Xem ra miệng của Văn đại nhân cũng cứng thật đấy”
Giang Ngôn Khanh buồn cười nói, nhưng vào những giây tiếp theo hắn ta đã đi vào trong cơ thể y, hắn ta cẩn thận bế Văn Ngọc Thư lên cao, hơi thở nóng ấm không ngừng phả vào vòng cổ non mềm đến khi đã đi vào sâu bên trong mới chịu đứng thẳng lưng, dươиɠ ѵậŧ điên cuồng di chuyển vào sâu bên trong với tốc độ đáng kinh ngạc. Văn Ngọc Thư chỉ có thể ngửa đầu, cả người mềm nhũn tựa vào cơ thể của hắn ta. Lúc mới đi vào bên trong lỗ nhỏ đấy, hắn ta chỉ cảm nhận được cái gì đó ấm nóng đang bao bọc xung quanh cơ thể, nơi đó của Văn đại nhân cực kì chặt chẽ và ấm áp mỗi lần co rút đều mang lại những kɧoáı ©ảʍ chết người, ban đầu Giang Ngôn Khanh còn cảm thấy lỗ nhỏ kẹp hắn ta có chút đau nhưng càng về sau lại càng sung sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ như những dòng điện lưu không ngừng di chuyển bên trong cơ thể khiến hắn ta không nhịn được thì thầm vào tai y.
“Thứ đồ vật của súc sinh này chỉ nguyện chết trong cơ thể của Văn đại nhân mà thôi”
Vừa nói dứt lời, hắn ta đã điên cuồng di chuyển eo, dương avajt thô to nóng bỏng đấm mạnh vào bên trong lỗ nhỏ sau đó ma sát vào bên trong kết tràng, lỗ nhỏ vốn đáng trống rỗng bỗng nhiên bị tấn công dồn dập như thế này nên không thể nào thích ứng được, cả người y bắt đầu cảm thấy khó chịu, cơ thể bắt đầu đong đưa theo từng chuyển động của đối phương và phát ra những tiếng rêи ɾỉ đè nén.
“Hức.. A…a..ừm..”
Ngón chân y cuộn tròn, cả người vô thức cọ xát lên mặt giường, đôi chân trắng nõn nà điên cuồng run rẩy, bộ dạng này khiến trái tim người ta ngứa ngáy. Thích Vận nhìn cảnh này cực kì thích thú, ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào gương mặt của Văn Ngọc Thư, lúc này y không còn là vẻ hòa nhã, ôn như như những ngày đầu nữa rồi, chỉ nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại như đang kiếm chế điều gì, miệng thở hổn hển, phần ngực không ngừng nhấp nhô để lộ hai đầṳ ѵú bị cắn đến độ sưng phồng, hắn có thể nhìn thấy tận mắt cảnh lỗ nhỏ của Văn đại nhân đang ăn dươиɠ ѵậŧ như thế nào, thậm chí còn nhìn thấy những giọt nước li ti đọng trên dươиɠ ѵậŧ tím đen kia.
“Cuối cùng đại nhân cũng ướt rồi sao?”