Trong bữa tiệc tràn đầy ánh sáng sa hoa náo nhiệt, tiếng đàn piano và saxophone du dương thanh lịch vang vọng, mọi người tay cầm sâm panh vui vẻ cười nói với nhau, mà ba con nhà họ Liễu đứng ở ban công nghe tiếng ngắt điện thoại lại cảm thấy lạnh đến thấu xương, lạnh đến mức máu của họ cũng muốn đông lại.
Cả hai người sắc mặt khó coi, Liễu Thính Lam lúc này lập tức gọi điện thoại cho một vị chính khách, Liễu Cầm sắc mặt tối sầm nhìn đám vệ sĩ cách không xa đằng kia, quát lớn:
“Chuẩn bị xe, đi cứu người.”
Vệ sĩ không tán thành với cách làm này, người đến tham dự hôm nay không ít, đội trưởng cũng nói với bọn họ không cần tới cứu cậu, có thể nhìn ra được người của bên kia rất nhiều, họ cắn chặt răng.
“Cậu chủ, không thể đi được.”
Liễu Cầm trở nên tức giận, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ, thấp giọng nói: “Tôi nói, chuẩn bị xe!”
Điều duy nhất bọn họ quan tâm hiện tại là Văn Ngọc Thư có an toàn hay không, nhưng việc đối phương là con ruột của cựu đội trưởng đội vệ sĩ, bọn họ biết là bản thân đã bù đắp sai người rồi, làm cậu phải chịu khổ nhiều năm như vậy, vô cùng hối hận.
Giống như vài vị vệ sĩ khác nói, đám người bọn họ làm việc chính là đem tính mạng ra đánh cược. Đây chính là công việc của họ, khi còn sống nhiều tiền thì không nói làm gì, khi chết cũng không thể mang tiền theo, huống chi là trước đó nhà họ Liễu còn có ơn với bọn họ, trong trường hợp trong lúc làm nhiệm vụ bọn họ không may qua đời thì cũng người nhà cũng sẽ được chiếu cố. Nhưng vị cựu đội trưởng kia vì lúc trước Liễu Thính Lam bị thương chưa kịp an bài thỏa đáng cho gia đình đối phương, làm cho vợ người đó phải rời khỏi quê hương sau đó qua đời, đứa con nhỏ còn lại bị lưu lạc đến cô nhi viện, cho nên trường hợp của Liễu Nhiễm Nhiễm là đặc thù, làm cho Liễu Thính Lam hiểu nhầm nên nhận làm con nuôi nuôi nấng nhiều năm.
Hiện tại chuyện Văn Ngọc Thư gặp nguy hiểm càng làm cho bọn họ sốt ruột hơn.
—-------
Nửa tiếng sau.
Vì để không liên luỵ đến người khác, Văn Ngọc Thư không lên xe của người khác mà tự mình lái xe chở nữ chính bị “đau bụng” về nhà.
Hiện tại sắc trời tối đen như mực, đèn xe mở ra, hai chùm sáng chiếu xuống mặt đường, cậu ngồi ở ghế lái cầm vô lăng, nâng mắt nhìn lên kính chiếu hậu nhìn nữ chính tâm trạng rất tốt nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ.
Liễu Nhiễm Nhiễm không biết Văn Ngọc Thư đang nhìn cô, cô ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc lắc chiếc điện thoại vừa thông báo vị trí cho người khác.
Hôm nay lúc ở trong sảnh bữa tiệc cô vẫn oán hận nhìn Văn Ngọc Thư và hai ba con nhà họ Liễu tình tứ, khuôn mặt ghen tị trở nên vặn vẹo, nhưng có điều chỉ có như thế này cô mới có thể nghe thấy Liễu Thính Lam bảo Văn Ngọc Thư đi về trước, nhất thời trong lòng mừng như điên, vội vàng xách váy chạy đến, nói chính mình không thoải mái cũng muốn về nhà, cô mạo hiểm để Văn Ngọc Thư đưa cô trở về để bản thân không bị hoài nghi, dễ dàng thực hiện kế hoạch.
Lần trước kế hoạch ám sát bị phát hiện nên quốc gia tạo rất nhiều áp lực, tên chính trị gia nước Y gần đây nhất cũng gặp không ít khó khăn, nhưng hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, âm thầm tìm tới Liễu Nhiễm Nhiễm, khi biết được thân phận thật của Văn Ngọc Thư Liễu Nhiễm Nhiễm như đi vào bước đường cùng, không thể xử lí cậu chỉ có thể cắn môi đáp ứng hợp tác cùng bọn họ, đưa ra yêu cầu đối phương giả vờ bắt cóc mình, trước đó gϊếŧ Văn Ngọc Thư, tự lợi dụng chính mình để buộc Liễu Thính Lam nói ra số liệu của con chip.
Cô tốt xấu gì cũng là con nuôi nhà họ Liễu, sống trong nhung lụa nhiều năm, muốn cái gì đều được đáp ứng nên cũng tự cho rằng bản thân mình đặc biệt trong lòng Liễu Thính Lam và Liễu Cầm. Cô và đối phương cũng thương lượng rõ nếu bọn họ lật lọng muốn giở trò gϊếŧ cô, người của cô cũng sẽ đưa ra bằng chứng chính trị gia chính là thủ phạm đứng sau, cùng lắm thì chết chung. Tất nhiên là đối với cô cũng như vậy, nếu không làm theo chính xác điều lệ của giao ước mà chính trị gia đưa ra thì hắn ta cũng không để cô sống yên.
Tên chính trị gia trầm ngâm sau đó đồng ý yêu cầu của Liễu Nhiễm Nhiễm.
Chiếc xe chạy ra khỏi phố đô thị sầm uất sau đó tiến về hướng biệt thự ở sườn núi, khi lên dốc đột nhiên có vài người đàn ông đi ra từ hai bên đường bắn vào chiếc xe, muốn ép xe dừng lại, trong đêm tối tia đạn xẹt văng khắp nơi!
“Bằng bằng—”
Xe của nhà họ Liễu đều được tân trang lại, viên đạn bắn vào xe chỉ để lại vài vết xước. Văn Ngọc Thư vẻ mặt lạnh lùng nắm chặt tay lái, bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của nữ chính.
“A! Chúng ta gặp sát thủ sao? Tôi–”
Cô còn chưa nói xong đã thấy Văn Ngọc Thư bình tĩnh gõ gõ tai nghe chiến thuật, đôi mắt màu hổ phách như phát ra ánh sáng sắc bén, một chân đạp mạnh chân ga làm cho Liễu Nhiễm Nhiễm lưng đập vào ghế, trơ mắt nhìn chiếc xe đâm thẳng vào đám sát thủ không kịp né tránh!
“Ầm–”
Một tiếng ồn thật lớn vang lên, người đàn ông bị tông văng lên trời, máu tươi nhiễm đỏ nắp xe.
“Aaa!!!”
Liễu Nhiễm Nhiễm bị doạ cho sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệnh lại, không ngừng thét chói tai, bắt đầu nôn khan và ù tai, lờ mờ nghe thấy Văn Ngọc Thư dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra bí mật.
“Mẹ tôi nói ba khi còn sống có rất nhiều kẻ thù, nên tôi đã dùng họ Văn của bà, mà ba tôi tên là Kế Viêm, là cựu đội trưởng đội vệ sĩ.”
Sắc mặt Liễu Nhiễm Nhiễm đột nhiên tái nhợt, hoảng sợ mở to mắt nhìn, sao… Tại sao lại, không thể nào! Văn Ngọc Thư không có bằng chứng, không phải cậu nên tìm chứng cứ trước sau đó mới nói ra sao, sau đó cô sẽ vĩnh viễn biến tất cả mọi thứ trở thành bí mật!
Môi cô khẽ run hét lớn: “Cậu nói dối! Ba–! Đừng nghe cậu ta, cậu ta đang nói dối!”
Nhưng lúc này Văn Ngọc Thư đã ngắt điện thoại.