Đã từng có người nói rằng kỳ phát tình là giai đoạn gần kỳ tiết sữa nhất của Omega.
Lúc trước, Đàn Linh từng cười nhạt vì cậu chưa từng trải qua, nhưng bây giờ cậu đã hiểu được ý nghĩa của điều này.
Tất cả những lỗ trên người cậu như mở ra, thân thể Omega hệt như chất béo chứa đầy nước sền sệt, đang kêu gào chờ được giải phóng, chờ được ghim vào.
Tất cả những món ăn trên bàn đều rơi xuống vì hành vi giao hợp hỗn loạn của hai người, món thịt với màu sắc khác nhau rơi lung tung xuống khỏi bàn, vương vãi khắp mặt đất.
“Xoảng!”
Khi ly thủy tinh lành lặn rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn giòn giã vang lên.
Mảnh thủy tinh rơi tung tóe dưới đất khiến đôi mắt R đỏ sậm vì ham muốn hủy diệt trỗi dậy, Đàn Linh biết là hắn đang rất hưng phấn.
“Tiếc quá, tất cả thức ăn tôi chuẩn bị cho em đều bị rơi xuống.”
Đàn Linh chẳng đếm được đây là lần thứ mấy, dươиɠ ѵậŧ vẫn đang cắm rút vào miệng huyệt mềm mại, không mềm xuống một giây phút nào, hoa huyệt cũng liên tục mυ'ŧ lấy. Người đàn ông thì thào lẩm bẩm, dùng ngón tay nâng mặt Đàn Linh lên. Hắn nhếch khóe môi, cắn vào tuyển thể Omega một cách tàn bạo như động vật ăn thịt.
Tuyến thể hệt như một miếng thịt ngon nhất, bị hắn ngậm vào rồi phun nuốt, rõ ràng đó không phải là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nhưng Alpha lại ngậm một cách chiếm hữu, như thể muốn đảm bảo đây là thứ thuộc về mình mọi lúc mọi nơi.
Đàn Linh bị đè lên thảm trải sàn, khiến cậu khó chịu định đá văng kẻ đang đè trên người mình xuống.
Một đĩa thịt hỗn hợp đủ loại màu sắc rơi xuống cách mặt cậu không xa, chiếc đĩa bị lật ngược, thịt nạc đỏ au, còn có vài miếng mỡ vàng nhạt ở gần đó và vài miếng thịt phản xạ chút ánh sáng lam nhạt.
Mùi thịt gần trong gang tấc.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, Đàn Linh quay đầu nhìn.
Hai mắt cậu hơi mở to.
Thịt giao lộc, là thịt giao lộc của Thương Tinh.
Có thứ gì đó thoáng qua đầu óc của Đàn Linh, cậu cố sức giơ ngón tay túm lấy miếng thịt miếng thịt vuông vức trên mặt đất, như muốn xác nhận một sự thật, cậu không để ý tới miếng thịt bẩn thỉu, vội nhét vào miệng.
Cảm giác nóng rực quen thuộc từ bụng dưới tràn lên, chỉ là lần này nó không khác gì chén nước đổ vào biển sâu. Trong giây phút du͙© vọиɠ dâng trào mênh mông bao la như biển rộng, đây chỉ là sự tồn tại nhỏ bé, nhưng cũng đủ rõ ràng rồi.
Cũng đáng để xoay chuyển tình hình.
Đàn Linh phun thịt qua một bên, giọng nói của cậu chợt trở nên lạnh lùng.
“Đây là phúc lợi mà anh chuẩn bị cho tôi đấy à?”
Đuôi mắt đỏ ửng của Omega chợt thay đổi, ngay vào giây phút này, cậu như đang đấu tranh với kỳ phát tình của bản năng, rồi như vẫn ra vẻ lạnh lùng khó gần, sắc bén như trước.
R nheo mắt lại, nhìn nửa thân trên trần trụi đang khẽ run của Đàn Linh.
Cái cổ căng thẳng trắng tuyết của cậu ướt đẫm mồ hôi, giọng hắn rất nhẹ, như đang lẩm bẩm.
“Hóa ra là anh… là anh gửi tin nhắn cho tôi suốt năm tháng… tất cả đều là anh.”
Người đàn ông nhếch môi lên rồi thong thả cúi người nhìn cậu.
“Đúng thế.”
Hắn không hề phủ nhận, thậm chí trong mắt có vẻ mừng rỡ và mong chờ, như nhà nghệ thuật hoàn thành tác phẩm của mình, chờ phản ứng từ vị khán giả mà hắn muốn cho người đó xem nhất.
Vẻ chê ghét hiện lên trên mặt của Đàn Linh.
Cảm giác bị vực sâu nhìn chằm chằm đột nhiên lại dâng lên, hai nỗi sợ hãi khác biệt trong cuộc đời từng lơ lửng trên đỉnh đầu cậu lại chợt hợp lại thành một.
Ác mộng chồng chất.
Nhiệt độ ấm áp nhanh chóng rút khỏi người cậu, bản năng cảm nhận được nguy hiểm lại thức tỉnh, tiêu diệt du͙© vọиɠ vốn đang giãy giụa bằng tốc độ lửa cháy rụi mặt cỏ.
“Bắt đầu cảnh báo từ năm tháng trước, tôi phải cảm thấy vinh hạnh ư?” Đàn Linh lạnh nhạt nói, cậu muốn đứng dậy nhưng rồi bị người đàn ông lơ đãng giơ tay đè lên xương quai xanh.
“Còn lâu hơn năm tháng.” R nghiêng đầu như một đứa trẻ tàn nhẫn từ khi mới sinh ra, mỉm cười giả tạo nhìn cậu phản ứng, “Nếu em muốn hỏi tôi… thì là tôi có kế hoạch đầy đủ.”
“Anh đừng nói nữa.” Đàn Linh bật thốt như thất thố, nửa bên mặt xinh đẹp như ngọc đầy sự căm ghét, cậu hất tay người đàn ông ra. Chữ viết của mấy chục tin nhắn kia đang lởn vởn trong đầu cậu, cậu không ngờ là mình còn nhớ được.
Sao cậu không nghĩ tới chứ?
Trong tin nhắn, người này hệt như kẻ hâm mộ cuồng nhiệt nhất, từng câu nói rõ ràng và nhiệt độ nóng rực như chực trào ra như hợp lại thành một với Alpha trước mắt, khiến hai má Đàn Linh nóng lên. Cậu biết rõ không chỉ vì tủi nhục, hơn hết là vì R thành công – hắn thành công chui ra khỏi màn hình, quấn lấy cậu như ác mộng, hóa thành thực thể, có nhiệt độ cụ thể, có tên tuổi, kéo mình rơi xuống vực sâu với hắn.
Nhiệt độ như thiêu đốt cùng với sự thành công liên tục của hắn khiến Omega sợ hãi, hệt như ở góc tối nào đó vẫn còn bí mật bị chôn vùi, tạo ra động cơ thuần túy nhất. Có lẽ là có sự thật nào đó đã bị giấu trong khóa thời gian.
Cậu muốn biết, muốn xem kỹ, muốn mở hộp Pandora ra, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
“Anh thật kinh tởm.” Đàn Linh nhắm mắt khó thở, lành lạnh thốt ra.
Alpha khẽ dừng lại.