Chẳng biết tại sao mà hôm nay, như có mùi hương đắt tiền nào đó thoang thoảng trong không khí, kèm theo mùi xạ hương vị rượu hỗn hợp, khiến người khác choáng váng.
Đàn Linh nhăn mũi.
Đây là sai lầm rõ rệt, trong trường có nhiều nhóm người sở hữu pheromone độc lập như thế, người dọn dẹp không nên dùng bất kỳ chất tẩy rửa có mùi mạnh, như vậy có thể gây dị ứng.
Cậu nhìn mặt mình trong gương, Omega trong kính chợt nôn khan.
Những gì David nói khiến cậu biết được nhiều việc, thậm chí là sự xuất hiện của David cũng vượt qua trị số mà nhà tâm lý học yêu cầu.
Đàn Linh chậm rãi nhắm mắt, cậu chống tay khó chịu, huyệt thái dương co giật.
Cậu phải nhịn, cậu sẽ giải quyết được.
Đàn Linh vô thức sờ lên miếng dán ức chế, miếng đệm chống thấm nước ở giữa miếng dán được tiêm thuốc trấn tĩnh. Tuy là dán kín nhưng gần đây cậu cứ có ảo giác rằng thứ này sắp rơi xuống, hệt như đã mở cái công tắc nào đó, có thứ gì bổ nhào ra, cậu không kiểm soát được.
Đàn Linh không chấp nhận mất kiểm soát.
Trong cấu tạo sinh lý của Omega, bọn họ luôn có sự nhạy cảm về cảm xúc lẫn tinh thần cao hơn người bình thường, có dự đoán trực giác, dù cậu có bình tĩnh cũng không phải ngoại lệ.
“Két.”
Đàn Linh đang đắm chìm trong suy nghĩ khó chịu, bỗng nhiên có tiếng động vang lên ở phòng cuối cùng khiến cậu hoàn hồn.
Cậu tưởng là không có ai, nếu không thì cậu đã bại lộ vẻ thất thố. Đàn Linh bèn ngẩng đầu lên khỏi bồn rửa mặt, nhìn về phía gian cuối cùng trong phòng WC.
Dưới khung cửa sổ đóng kín, một người đàn ông đứng đưa lưng về phía cậu, người này rất cao lớn, bộ quần áo thường ngày không thể che đậy được bờ vai rộng eo hẹp, nhìn vóc dáng thì rõ ràng là Alpha. Người này cởϊ qυầи ra một chút, tay đặt lên nơi kia, đang vuốt ve kịch liệt.
Vì người này đưa lưng về phía Đàn Linh nên cậu không thấy rõ mặt mũi ra sao, nửa người dưới trần trụi cũng chìm trong bóng tối. Người đàn ông thở hổn hển, giọng rên trầm thấp trở nên rõ ràng vì phòng WC kín, như đập vào tai Đàn Linh.
“A… ha…”
Đàn Linh lập tức nhận ra người này đang làm gì, cậu giật mình chán ghét.
An ninh của đại học đế đô rất tốt, người không có phận sự trong trường sẽ không thể vào được. Mặc dù cuộc sống lén lút của những cô chiêu cậu ấm khá là lộn xộn nhưng không có học sinh hay là giáo sư nào lại làm chuyện vô sĩ giữa chốn công cộng như thế, nhân viên trong trường lại càng không có cái gan đó.
Đàn Linh khẽ ho một tiếng, định ra hiệu cho tên biếи ŧɦái xa lạ kia biết là còn có người ở đây.
Người đàn ông chẳng thèm để ý, mà trái lại còn làm cho tiếng động vang lên như muốn cậu nghe thấy. Tiếng nước dính nhớp và tiếng thở dốc đan xen vào nhau, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.
“Ư ư…”
Nghe tiếng rêи ɾỉ trơ tráo kia, vành tai hơi mỏng của Omega ửng đỏ vì khó chịu, cậu vô thức nhìn xuống, liếc nhìn những chuyển động của đôi tay kia.
Dươиɠ ѵậŧ của người xa lạ lộ ra một chút, căng to đỏ tím trong đám lông cứng rậm rạp, ngón tay với khớp xương rõ ràng đang vuốt ve lên xuống. Mặc dù không thấy rõ toàn bộ nhưng vừa nhìn là hiểu được năng lực mạnh mẽ của Alpha.
Đàn Linh như bị đâm một nhát, cậu vội vàng quay đi.
Cậu cảm nhận được sự ẩm ướt sinh lí ở nơi kia, rốt cuộc Omega nhắm mắt lại không chịu được. Vòi nước tự động bỗng nhiên tắt, như một tín hiệu ngừng lại, cậu quay người rời khỏi toilet như đang bỏ chạy.