Nói là chương chứ thực ra ngắn lắm...
*********************************************
【4】
Giờ nghĩ lại mới thấy, ngay từ đầu Nam Kiêu đã chẳng giống một alpha bình thường rồi.
Mặc dù nhìn qua, ít nhất Nam Kiêu vẫn giống như một alpha bình thường. Người cao một mét tám bảy, chân dài, mặt đẹp cộng thêm cơ bắp vừa phải, thân hình cân đối. Nhìn còn hơn cả một alpha bình thường.
Kỳ Việt nhìn lại mình chút, còn cao hơn Nam Kiêu tầm một, hai centimet cơ mà. Từ nhỏ đã bị chị ruột đuổi đánh khiến cơ bắp phát triển một cách thụ động, mặt mũi thì càng không phải bàn, ba omega gặp ai cũng khoe "Con trai tôi có gương mặt không chê vào đâu được".
Kỳ Việt so sánh hai người, đưa ra kết luận.
Nam Kiêu nhìn rất alpha, mình cũng rất alpha.
Tất cả trông có vẻ bình thường.
Nhưng mà.
Alpha bình thường nào lại đi mua chai nước hoa hương hoa nhài còn gắn nơ bướm hồng?
Không không không. Kỳ Việt lắc đầu. Không không không không không.
Thế giới bao la rộng lớn không thiếu cái lạ, mình không thể gắn định kiến cho người khác như thế được. Mọi sự tồn tại đều có nguyên nhân, mình phải thích ứng với sự kì lạ của thế giới này. Một thằng con trai cao mét tám bảy, yêu màu hồng, thích hương hoa nhài gài nơ bướm thôi mà, quá bình thường.
Lòng mang hổ dữ ngửi tường vi (*) mà.
(*) Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: "In me, the tiger sniffs the rose" được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi"(Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi). Tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người. (Nguồn: Misakiko Wordpress)
Rất bình thường thôi.
【5】
Cái không bình thường không phải là Nam Kiêu
Mà là những chuyện cậu ta làm cơ.
【6】
Ví dụ gần đây, càng ngày Nam Kiêu càng thích nũng nịu với mình.
Nũng nịu à?
Kỳ Việt nhíu mày. Đấy có phải nũng nịu không nhỉ?
Kỳ Việt nghĩ đến dáng vẻ Nam Kiêu mặc áo bó sát, cơ bắp nổi lên, tỷ lệ hoàn hảo khiến người ta phải dừng lại kia. Nhìn lên chút là gương mặt đẹp trai của cậu ta.
Nhìn xuống... Là hai tay đang nắm lại của Nam Kiêu, hết "Mèo méo meo" lại đến "Ứ ừ ư"...
Mẹ nó, đây không phải nũng nịu, là phát điên mới phải.
Đúng vậy, gần đây Nam Kiêu càng ngày càng thích phát điên với mình.
【7】
Lại một ví dụ nữa, gần đây Nam Kiêu càng ngày càng thích quấy rầy đến thính giác lẫn thị giác của mình.
"A... Việt Việt ơi... Tôi nóng quá..."
Vừa nói, Nam Kiêu vừa cởϊ áσ phông ra, ngón tay thon dài đàn dương cầm vừa vuốt ve cơ ngực.
"Việt Việt ơi... A... Tôi cảm thấy người tôi hơi lạ..."
Vừa nói, tay Nam Kiêu vừa lve vuốt khắp người.
"Ưʍ... Cậu nói xem tôi bị sao vậy?"
Nói xong, Nam Kiêu đứng dậy ghé sát vào tai cậu, thở hổn hển.
Kỳ Việt day huyệt thái dương.
Mẹ nó, cậu đang phát da^ʍ chứ sao nữa.
Đúng thế, gần đây Nam Kiêu càng ngày càng thích phát da^ʍ với cậu.
Trình độ phát da^ʍ của Nam Kiêu có thể khiến Kỳ Việt viết ra được một cuốn "Bàn về cách bạn cùng phòng lạnh lùng của tôi từng bước trở thành một kẻ dâʍ đãиɠ, lẳиɠ ɭơ, đê tiện".
【8】
Alpha bình thường không thể làm được những chuyện này đâu.
Kỳ Việt không hiểu nổi.
Nam Kiêu là một chàng trai hai mươi tuổi trẻ trung khỏe mạnh, cần mặt có mặt, cần dáng có dáng, chỉ là không biết có tiền hay không.
Tại sao cậu ta cứ quấn lấy mình như thế chứ?
【9】
Mặc dù Kỳ Việt tự nhận mình rất đẹp trai, đủ mặn đủ ngọt, thông minh lanh lợi, học rộng hiểu nhiều.
Nhưng đây cũng không thể là lý do mà Nam Kiêu có thể đối xử như thế với cậu được!
Mình đã đẹp trai như thế mười chín năm rồi mà có thấy có ai đối xử với mình thế đâu, chỉ có mỗi Nam Kiêu mới thế này.
Kỳ Việt nghĩ đến rụng cả tóc.
Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải, vượt qua ranh giới này sẽ làm thay đổi chất, lượng biến đổi một mức độ nhất định sẽ dẫn đến thay đổi về chất...
Nhắc đến đây, thật ra cũng có vài lúc Nam Kiêu rất bình thường, không kêu "mèo méo" với cậu, cũng sẽ không nói mình phát tình, người nóng quá muốn anh (*) ôm một cái cơ.
(*) "anh" ở đây raw là 哥哥 – Ca ca đó quý vị.
Kỳ Việt suy nghĩ rộng ra, nhìn xuyên qua hiện tượng để nhìn ra bản chất, nhanh chóng tổng kết được.
Cái gọi là "có vài lúc" này chính là những lúc Nam Kiêu ở ngoài ký túc xá!
Chẳng có nhẽ...
- Hết chương 4-9 -