Edit: MandarinWEB
Tắm rửa xong, Đào Trạch tóc ướt dầm dề đi ra, dùng khăn lông chậm rì rì mà xoa tóc, thời điểm đi qua ban công, lơ đãng, vòng eo đυ.ng vào khung cửa, bị đυ.ng đến đau thấu, theo bản năng mà nhíu mày, hơi hơi trề miệng, xoa nhẹ xuống sau eo, thực mau liền không để lại trong lòng, đi đến giường đệm của mình.
Giặt xong quần áo, thời điểm vừa phơi xong, vừa lúc di động liền vang lên. Đào Trạch vội vàng chạy tới nghe, nhấn vào điện thoại, quả nhiên là tiểu ca đưa cơm hộp tới rồi.
Đào Trạch ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, nói: “Vâng, cảm ơn, tôi lập tức đi xuống.”
Lấy chìa khóa ký túc xá, cậu liền chuẩn bị ra cửa, khi đi qua gương, lơ đãng nhìn thoáng qua, đầu tóc hơi ướt, trên mặt vương ý cười. Cậu nhịn không được giơ tay ở trên mặt lung tung xoa nhẹ một phen, tưởng đem khóe miệng nhếch lên áp xuống, nhưng nó chính là không nghe lời, quật cường mà lại lần nữa giơ lên. Đào Trạch ra vẻ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói thầm: “Thật là không có biện pháp.”
Sau đó, liền bước vui sướиɠ bước chân nhỏ, nhảy nhót xuống lầu.
Thời điểm từ trong tay tiểu ca tiếp nhận túi cơm hộp, chính cậu giật nảy mình, cư nhiên túi lại lớn như vậy, trọng lượng rất nặng. Tiểu ca đưa cơm cho học sinh trong trường học hẳn là rất nhiều, một phòng ký túc xá hai ba người cùng nhau hạ đơn, hắn muốn biết trước mắt là một nam sinh trông gầy gầy lấy phần một người ăn lại nhiều như vậy, thật là làm kinh ngạc một phen.
Đào Trạch có điểm chột dạ, nhấp môi nói cảm ơn, liền lập tức xoay người đi, trong tay xách theo cơm hộp, thật là buồn rầu —— nhiều như vậy, ăn hết thật sao?
Sau đó……
Trong ký túc xá, trên bàn cậu thả một đống lớn lớn bé bé hộp cơm cùng một ly trà sữa, tất cả đều ăn hết rồi, chính cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, cúi đầu liếc mắt nhìn bụng chính mình một cái, mà mấu chốt nhất chính là, cậu cũng không cảm thấy căng bụng, giống như còn có thể tiếp tục ăn!
Đào Trạch lắc đầu, không thể lại ăn tiếp, vốn dĩ chỉ trạch ở nhà, không phơi nắng, lớn lên gầy yếu tái nhợt, không thể nào có bộ dáng khỏe mạnh, nếu mặc kệ bản thân mà ra sức ăn, biến thành một quả béo trạch, thì càng thêm thảm.
Cậu thôi miên chính mình —— ân, ngươi không muốn ăn, ngươi không muốn ăn.
Thu thập rác rưởi cần ném ra, nên bắt đầu làm chính sự.
Hiện giờ, Đào Trạch đã là sinh viên năm cuối, học kỳ vừa mới bắt đầu còn có việc phải làm, nhưng cũng không nhiều, trường học an bài sau khi mấy chương trình học kết thúc thì bắt đầu khảo thí, cũng đồng thời tiến hành luận văn tốt nghiệp cùng khai đề báo cáo biện hộ. Sau đó, học sinh liền có thể đi tìm công việc thực tập, đương nhiên cũng còn dành thời gian viết luận văn, muốn cùng giáo sư giao lưu không ngừng, sau đó lặp đi lặp lại nhiều lần mà sửa bản thảo.
Luận văn, Đào Trạch có viết, bất quá hiện tại, điều cậu phải làm chính là hoàn thành công việc. Ngoài thân phận học sinh, cậu còn ở trên mạng Tấn Giang làm tác giả, hơn nữa thể loại viết chính là đam mỹ, cho nên cậu vẫn luôn giấu, sợ người khác biết.
Từ khi nghỉ hè ở đại học, cậu đã bắt đầu tiếp xúc việc viết văn, làm một ma mới trong hội tác giả, không có nhấc lên bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng nhờ cách miêu tả tình cảm ngây ngô tinh tế, làm cậu có được nhóm fans đầu tiên, trong đó có độc giả bình luận: “Đại đại hành văn không tồi, nhưng diễn tả tình cảm quá sâu đậm, tốt đẹp như vậy lại có điểm không thực tế, đại đại hẳn là chỉ tưởng tượng, không có thật sự trải qua cuộc tình nào đi.”
Lời này giống như một mũi tên nhọn, hung hăng mà chọc vào đầu gối cậu. Không sai, cậu chính là một cẩu độc thân, thật là xin lỗi QAQ.
Đào Trạch trả lời bình luận: “Ah, bị ngươi nói trúng rồi, cảm ơn ý kiến của tiểu tiên nữ.”
“Tác giả thật đáng thương, bị chọc trúng tâm đen, để tôi cười trước hai tiếng, ha ha ha ha ha ha ha.”
“Tưởng tượng đến đại đại một mình ngồi ở trước máy tính, anh anh gõ bàn phím, cảm giác thật là dễ thương a.”
“Lầu trên sao lại có thể nói như vậy, đại đại viết rất tốt a, tâm thiếu nữ của ta đập bùm bùm, hơn nữa cẩu độc thân cũng là người, sờ sờ đại đại.”
“Lầu trên khẳng định cũng là độc thân ha ha ha ha ha, bất quá, đại đại hình như là nam nhân a.”
“Di di di?!! Ta bỏ lỡ cái gì? Đại đại là nam nhân?!”
Không biết nói như thế nào, Đào Trạch chưa từng giới thiệu qua giới tính chính mình, nhưng cũng không có cố tình giấu giếm, người đọc liền thận trọng từ văn phong của tác giả, kích động mà suy đoán.
Từ nghỉ hè viết đến bây giờ, bất tri bất giác, cậu đã viết ba năm, có mười quyển sách, cũng chậm rãi từ tiểu trong suốt biến thành một tiểu thần, có số lượng fans trung thành nhất định, mỗi ngày ở dưới mục bình luận gào khóc đòi chương mới, gõ chén chờ mong. Mỗi lần vừa đăng chương mới, liền có thể nhìn đến rất nhiều fans đáng yêu đáp lại, cũng nhờ người đọc kiên trì, cậu mới có thể viết đến bây giờ.
Đào Trạch mở máy tính, chim cánh cụt cũng tự động đăng nhập, mới vừa mở Word, còn chưa bắt đầu gõ chữ, góc phải bên dưới liền lóe lên, là biên tập phụ trách tìm cậu.
Biên Biên: “Tiểu khả ái, chuẩn bị khai hố mới sao?”
Đào Trạch gõ hồi đáp: “Ân, mấy ngày nữa sẽ công khai.”
Biên Biên: “Thực tốt nha, lần này tính toán viết cái gì?”
Đào Trạch: “Ôn nhu sủng nịch giáo thảo học trưởng công X ánh mặt trời khỏe mạnh học đệ thụ.”
Biên Biên trêu chọc: “Xem ra em thật sự thực thích ôn nhu công a, mỗi lần đều viết người hoàn mỹ.”
Đào Trạch biết rõ đối phương nhìn không thấy cậu, nhưng vẫn là nhịn không được dùng sức gật gật đầu, “Đúng đúng, siêu cấp tốt.”
Biên Biên: “Hiện tại mọi người đều thích xem ngọt văn, em viết đoạn tình cảm lại rất tinh tế, khẳng định sẽ được hoan nghênh ~”
Đào Trạch: “Cảm ơn Biên Biên ~”
Biên Biên phát cho cậu một gif hình mèo con, đặc biệt đáng yêu, sau đó đã nhắn một câu cảm khái: “Mấy năm nay em phân đoạn tình cảm càng viết càng tốt, có phải hay không yêu đương, linh cảm như suối a? Đối phương hẳn là ôn nhu công, nguyên hình của tiểu thuyết?”
Mặt sau còn bỏ thêm một biểu tình hề hề.
Đào Trạch nhấp môi, cười một chút. Cậu cùng biên tập ở chung ba năm cũng có chút thân, thành bằng hữu trên mạng. Biên tập biết giới tính cùng xu hướng giới tính của cậu, đam mỹ tác giả nam có thể so với quốc bảo, ngẫu nhiên sẽ cùng cậu nói giỡn cãi cọ.
Nhưng biên tập không nghĩ tới, nàng thuận miệng nói, nhưng là nói trúng rồi.
Đào Trạch vẫn luôn đem Lục Trạm làm nguyên hình cho ôn nhu công trong tiểu thuyết của cậu, không có nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì thích, hơn nữa ở trong lòng cậu, Lục Trạm chính là người văn nhã tuấn nhã nhất, không người nào có thể hoàn mỹ hơn tồn tại.
Bị nói trúng tâm tư, Đào Trạch sắc mặt thoắt bạo hồng, ôm đầu, nhịn không được hướng bàn tròn đâm đầu, sau đó đau đến vành mắt đỏ hồng, nước mắt lưng tròng.
Tác giả có lời muốn nói: Không sai, Đào Tiểu Trạch chính là một fan não tàn, ai dám nói nam thần không phải, một giây sau liền tạc mao rống, rất hung rất hung, chỉ có nam thần mới quản được.
An tĩnh trong ký túc xá, Đào Trạch nhìn chằm chằm màn hình máy tính, biểu tình chuyên chú, ngón tay ở trên bàn phím tung bay, liên tiếp gõ ra tiếng vang thanh thúy.
Cửa truyền đến tiếng động mở khóa, Đào Trạch chính mình đắm chìm ở tình tiết đang viết, phản ứng chậm một chút, luống cuống tay chân mà nhấn một cái, mở ra trang web, làm bộ dáng tra thứ gì.
Bạn cùng phòng Trần Huy đã trở lại, trong tay nắm một túi đồ vật, liếc mắt nhìn Đào Trạch một cái, nói: “Ngươi trở về rồi a.”
“Ân.” Đào Trạch bảo trì trấn định, lên tiếng.
Trần Huy đem đồ vật để trên bàn, nhéo nhéo bả vai, sắc mặt không được tốt, có chút bực bội, đại khái là lần này đi ra ngoài phỏng vấn kết quả không thuận lợi. Hắn hỏi: “Ngươi tối hôm qua đi đâu? Cả một đêm không trở về.”
Đào Trạch tức khắc chột dạ, nhớ đến Lục Trạm nằm ở trên giường lộ ngực gợi cảm, không cẩn thận nhấp nhấp miệng, có chút thẹn thùng, ậm ừ nói: “…… Ta đi lại nhà bạn chơi.”
“Còn đi chơi? Ngươi tìm được công việc rồi sao?” Trần Huy hỏi một tiếng.
Đào Trạch lại không phải người ngốc, đương nhiên nghe ra ngữ khí hắn không tốt, xem như ở giận chó đánh mèo, nhưng Đào Trạch lại không thể hiểu được, cậu tìm được công việc hay không, lại không có quan hệ gì với hắn, dựa vào cái gì lấy cậu làm nơi trút giận. Đào Trạch rũ mắt, tính cách lại mềm mại, lúc này biểu tình cũng có chút lãnh nhạt, “Không có việc gì, không vội.”
“Không vội?” Trần Huy thanh âm chợt biến lớn, đề cao âm lượng, “Hiện tại chính là thời điểm hoàng kim tìm công việc, bỏ lỡ, về sau liền không có việc làm tốt, không kiếm tiền chẳng lẽ chờ gặm cỏ sao? Người như vậy thật ghê tởm.”
Đào Trạch cười lạnh, đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đi? Rõ ràng là chỉ ở ký túc xá, ba năm đại học việc làm thêm đều không chủ động đi tìm, vẫn luôn xài tiền trong nhà.
Nhưng là, cậu tiêu tiền đều là tiền nhuận bút của bản thân kiếm ra, thời gian nhàn rỗi vẫn luôn gõ chữ, thường xuyên ngồi ở trước máy tính một ngày, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ tình tiết thú vị, tinh thần cùng thân thể đều rất mệt. Cậu tiêu tiền đều là chính mình vất vả tự kiếm, không có quan hệ cùng hắn.
“Đúng vậy, tôi chính là không nóng nảy tìm công việc, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, muốn khi nào ăn cơm liền ăn cơm, không cần đi ra ngoài bị khinh bỉ, làm người mới bị mắng bị ghét bỏ, sống tiêu tiêu sái sái, tùy hứng tùy ý, thật là thoải mái.” Đào Trạch không cùng hắn cãi nhau, ngược lại cong môi mỉm cười, lộ ra một cái răng khểnh đáng yêu.
Đào Trạch tính cách hướng nội, thẹn thùng lại trạch, nhưng không đại biểu cậu là cái bánh bao mềm, mặc người cấu xé.
Trần Huy ngây người, không nghĩ tới cậu da mặt dày có thể nói ra những lời như vậy, “Ngươi……”
Đào Trạch tiếp tục cười: “Đúng vậy, nhà ta có quặng.”
Trần Huy vẻ mặt dại ra: “……”
Hắn tức đến biểu tình cứng đờ, càng nói không nên lời, sắc mặt khó coi mà đứng trừng mắt nhìn Đào Trạch một hồi, cuối cùng chỉ có thể thở phì phì mà ngồi xuống, nhìn sơ lược lý lịch của mình giận dỗi.
Sau khi vào đại học, hắn đương nhiên gấp không chờ nổi mà hưởng thụ “Ngục giam” sinh hoạt, phóng túng tùy ý, cũng không có nghiêm túc học tập, mà là không ngừng tham gia các loại hoạt động vui chơi tận hứng, không nghĩ tới thời gian đến nhanh như vậy, nháy mắt đã gần tốt nghiệp, vào nghề liền gặp phải vấn đề, học lực không cao nên hoàn cảnh xin việc xấu hổ. Hắn thực hối hận vì sao mấy năm trước không có học tập chăm chỉ, lãng phí thời gian.
Hắn buồn phiền, bên kia Đào Trạch truyền đến âm thanh bùm bùm khi gõ bàn phím, tâm tình lại càng thêm táo bạo, kìm nén không được hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Đào Trạch ngón tay ngừng gõ, thái độ giống như tùy ý mà lại che giấu, “Việc của xã đoàn.”
Nói chưa dứt lời, trong lòng Trần Huy càng thêm không cân bằng. Đào Trạch rất ít tham gia hoạt động, duy nhất chính là gia nhập một xã đoàn nhϊếp ảnh, ngẫu nhiên đi ra ngoài cùng những người trong xã đoàn quay chụp, thậm chí cùng đoàn đội nhϊếp ảnh đi ra ngoài, làm được kết quả không tồi. Trần Huy không phải không động lòng, muốn noi theo một chút, nhưng hắn phát hiện chính mình thế nhưng một cái máy ảnh tốt đều không mua nổi. Trần Huy âm thầm cắn răng, trong lòng ghen ghét.
Trần Huy lại hỏi: “Ngươi là đi làm công việc phương diện nhϊếp ảnh đi? Ngươi thì tốt rồi, còn có sư huynh giới thiệu công việc cho, không giống ta, một đám sơ lược lý lịch xin việc, cũng chưa có mấy cái đáp lại.”
Nghe như là ý hâm mộ, nhưng lại có chút âm dương quái khí.
Đào Trạch không để ý tới, trả lời hai tiếng cho có lệ. Trần Huy nhìn cậu không để ý đến mình, hừ lạnh một tiếng, không biết là ở đó nói xấu cậu cái gì, xoay người chơi máy tính, mặc kệ cậu. Đào Trạch thật ra hy vọng Trần Huy mặc kệ mình, nói thật thì, hắn không nghĩ sẽ cùng người khác ở chung, ứng phó phải nói cái gì, thường xuyên chỉ cảm thấy xấu hổ, còn không bằng ở một mình, càng thêm thoải mái.
Đại gia vẫn thường hay nói, con người nên đi ra ngoài nhiều, nhận thức nhiều bằng hữu, tăng thêm kiến thức, ở nhà mãi sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề. Đào Trạch cũng không rõ tình huống cậu bây giờ, về sau có thể hay không tịch mịch, tính cách càng thêm kỳ quái, nhưng trước mắt, cậu rất thích trạng thái này.
Dựa theo bước đi của bản thân, chuẩn bị luận văn, đi nhϊếp ảnh, gõ chữ viết sách, làm việc mình thích, không cần trở thành người lợi hại, chỉ cần chính mình vui vẻ là tốt rồi.
Đào Trạch viết nguyên buổi chiều được 7000 chữ, sau đó lại sửa chữa, tính toán thời gian đêm mai liền phát hành chương 1.
Buổi tối nhận được bưu kiện của giáo sư gửi, đem luận văn của cậu chỉ ra một ít vấn đề cần tiến hành sửa chữa, lại tăng thêm một ít ý tưởng mới, cùng lão sư thảo luận một phen, mới đem máy tính đóng lại, chuẩn bị rửa mặt lên giường ngủ.
Đến khi đắp chăn, Đào Trạch bẻ ngón tay, suy nghĩ ngày mai phỏng vấn nên chuẩn bị đồ vật gì cần hay không, đều chuẩn bị cho tốt, sau đó trong lòng yên lặng hồi tưởng, cũng ít nhiều nhờ viết văn, làm tốc độ đánh chữ nhanh lên không ít, bất quá so với trong đàn tác giả mà nói, cậu vẫn là quá chậm, nên tiếp tục nỗ lực. Cậu nghĩ như vậy, tay chậm rãi kéo chăn, mí mắt khẽ chớp khẽ chớp, rốt cuộc nhắm mắt lại, ngủ say.