Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật

Chương 77

Vì không có người đại diện nên không ai bảo Ôn Trà phải làm gì khi livestream, cậu cứ thẳng lưng theo bản năng của mình, giả bộ bình tĩnh trước khi phòng livestream bị cấm sóng: “Thời gian cho buổi livestream đã kết thúc, buổi livestreams của chúng ta hôm nay kết thúc ở đây thôi, hẹn gặp lại lần sau nhé.”

Trong bão bình luận từ lâu đã bị “ha ha ha" điên cuồng spam, cậu bước tới tắt livestreams, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người nhảy dựng lên thẳng vào phòng của Tề Tu Trúc: “Tề Tu Trúc.”

Trên sống mũi cao ngất của Tề Tu Trúc đang đeo cặp kính dây vàng, có chút kinh ngạc vì cuộc xâm nhập đột ngột của cậu, anh đứng dậy, đứng trước mặt cậu.

Anh hỏi: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt anh lướt qua nhận thấy Ôn Trà không mang vớ, anh lập tức ôm Ôn Trà đặt lên lên ghế đẩu có thảm nhung, ngồi xổm người xuống để Ôn Trà đạp lên đùi mình, đặt trong vòng tay của mình để sưởi ấm nó: "Tại sao em không đi giày?"

Tâm trí Ôn Trà bị mê hoặc bởi thao tác này mà quên mất mình muốn mắng Tề Tu Trúc cái gì rồi.

Tề Tu Trúc đã làm gì sai?

Hình như là không có?

Chỉ là có lòng tốt giúp cậu nhận đơn hàng chuyển phát nhanh thôi mà.

Tất cả là lỗi của Trịnh Minh Trung!

“Trịnh Minh Trung, em phải tra tấn anh ta đến chết!” Ôn Trà tức giận đến ngứa răng.

“Sao vậy?” Tề Tu Trúc hỏi.

Ôn Trà cảm thấy chỉ hai ba câu làm sao mà nói rõ được, phát hiện mình chạy vội qua đây nên không có giữ điện thoại bên mình, cậu nhìn Tề Tu Trúc nói: “Cho em mượn điện thoại xem chút.”

Tề Tu Trúc nghe lời đưa điện thoại của mình cho cậu, Ôn Trà vừa mở weibo lên xem, không ngoài dự đoán đã lên hotsearch rồi.

Buổi livestreams của một blogger đẹp trai nào đó có xuất hiện mấy thứ hentai được chính anh trai của mình báo cáo, có người nhanh tay đăng tải đoạn clip phát trực tiếp vừa rồi, ước chừng bị weibo tóm lấy và đẩy lên nhờ tự động phát hiện chủ đề hot.

[Tôi cười xỉu mất, anh trai nổi giận báo cáo phòng livestream, đã xác nhận qua, đúng thật anh trai]

[Tôi đã nghĩ ra lý do thanh minh hợp lý rồi, cậu nói sau này cậu muốn nuôi một con chó, cái vòng này là dành cho gâu gâu đeo, cậu nói xem có đúng không hả Ôn Tiểu Trà (mặt chó)]

[Tín nữ nguyện cả đời chay mặn phối hợp, mong lần livestreams tiếp theo của Trà Bảo sẽ giới thiệu chi tiết cách sử dụng vòng đeo cổ]

[Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ôn Trà đỏ mặt tía tai, rất đáng nha, cảm ơn người nhà đã gửi quà chuyển phát nhanh]

Ôn Trà:... Thật cạn lời!

Cậu nhanh chóng mở phần mềm trò chuyện tìm Trịnh Minh Trung: “Ngày mai tôi sẽ gϊếŧ anh!”

Mãi đến khi Trịnh Minh Trung trả lời bằng dấu chấm hỏi, Ôn Trà mới nhận ra đây không phải là điện thoại của cậu mà là của Tề Tu Trúc. Cậu không có sở thích theo dõi lục lọi điện thoại của người khác, cho nên ngay lập tức thoát ra.

Thông tin chi tiết trên thanh thông báo có một tin nhắn chưa đọc, trong đó hiển thị [Nhắc nhở ấm lòng từ ngân hàng xx, tài khoản của bạn vừa tiêu ba trăm nghìn tệ...]

Ôn Trà nhìn lướt qua, nói "ồ": "Vậy ra em mới mua khung ảnh là xài tiền của anh sao.”

Quả thật trước đây cậu đã từng liên kết tấm thẻ do Ôn Vinh gửi đến, cũng từng liên kết thẻ do Tề Tu Trúc gửi trước đó, nhưng cậu cũng không nhớ cho đến khi xem tin nhắn này.

Ôn Trà cảm thấy có gì đó không ổn, lần trước cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức không chú ý mà lật xe, lần này nhất định phải suy nghĩ kỹ càng xem có chuyện gì khiến mình cảm thấy không ổn.

Dần dần, cậu trợn to hai mắt, lấy chân đá đá vào người Tề Tu Trúc: “Anh có tiền?” Nếu như là trước đây, có lẽ việc tiêu tiền như nước này này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Tề Tu Trúc không phải là hình tượng người lao động sáng chiều bán mạng cho một công ty phá sản sao? Làm sao có tiền để mua món đồ này kia chứ?

Cậu luôn cảm thấy rằng Tề Tu Trúc có đường lui! Sau khi đối phương nói rằng không phải, anh không có đường lui, cậu đã ngu ngốc tin vào điều đó. Những tháng ngày này Tề Tu Trúc giấu giếm kĩ đến mức nào, mỗi ngày đều giả vờ nghèo khó đáng thương ở đó ăn chực uống chực còn ngủ chực, còn đùa giỡn tình cảm của cậu nữa.

Tề Tu Trúc im lặng một lát rồi nói: “Gia đình anh quả thật là phá sản…”

Có một câu nói rằng, vừa hé lối nhỏ trăm đường tự thông, Ôn Trà lập tức hiểu ra: “Anh không phá sản đúng không?”

Cậu đột nhiên nhớ tới biệt thự Tùng Bách hình như là đứng dưới tên của Tề Tu Trúc, nếu không ban đầu Tề Tu Trúc làm thế nào có thể có được một đoạn video mà chỉ người trong cuộc mới có thể tra xét khiến Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thuỷ mất mặt tại chỗ.

Tề Tu Trúc dùng sức nắm lấy mắt cá chân của Ôn Trà, dùng sức nhưng không đau, giải thích: "Anh vốn định dùng tiền của mình để lấp vào lỗ hổng trong công ty của bố anh. Sau cùng, những tài sản đó..."

“Sau đó anh hết tiền sao?” Ôn Trà cất lời, bỏ ngoài tai lời anh: “Không ngờ em lại đột nhiên xuất hiện, thay vì để gia đình anh phá sản thì em lại đưa tiền, tiền của anh lại xài không hết, cho nên vốn dĩ là lừa dối em thôi có phải không?"

"Ôn Trà..." Tề Tu Trúc nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Trà, trong con ngươi đen của đối phương dường như có một ngọn lửa bùng lên, bùng cháy thiêu rụi như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.

Ban đầu anh chỉ nghĩ cách cư xử của Ôn Trà ở trước mặt anh rất thú vị và ấm áp, muốn chọc cậu nhiều hơn chút, nhưng về sau phát hiện đối với anh những ngày đó cả người Ôn Trà đều mềm nhũn, như thể cực kì thương xót vậy, cho nên lòng anh mới nảy ra một chiêu, thuận thế “phá sản” luôn.

Anh không ngờ Ôn Trà lại tức giận như vậy, nhưng nếu thay đổi vị trí cho nhau, Ôn Trà là người rất ghét bị lừa dối, phản ứng lớn như vậy thật sự rất bình thường.

Ngọn lửa trong mắt Ôn Trà bùng cháy, chợt có mưa rơi lách tách như hạt ngọc nhảy múa: "Có phải chơi đùa với em anh thấy rất vui? Hai chúng tạm thời cần an tĩnh một chút, anh không được phép đi theo em!"

Cậu đẩy Tề Tu Trúc ra, đơn giản thay bộ đồ đi ra đường và những thứ cần thiết đóng gói cả vào vali.

Khi Tề Tu Trúc chuẩn bị đuổi theo, cậu đã cảnh cáo anh: "Anh biết em ghét thể loại thâm tình sến súa trong phim mà, chúng ta hãy bình tĩnh lại."

Nói xong cậu đóng cửa lại, kéo vali xoay người bỏ đi, không ngoái đầu lại.

Nước mắt từ trong đôi mắt khẽ rơi xuống, trong suốt như hạt ngọc.

Cậu duỗi lưng, đảm bảo không có ai đi theo, không khỏi thở dài: "Chơi đùa với Tề Tu Trúc thật sự rất vui."

Tuy hơi ngạc nhiên nhưng cậu không tức giận đến thế. Và cũng không ngoài dự đoán, từ lâu cậu đã đoán già đoán non và đang chờ Tề Tu Trúc đến đường cùng mà lật lại, kết quả đối phương có thể nhịn được lâu như vậy.

Khi đọc nguyên tác, Ôn Trà đã đoán mò không biết Tề Tu Trúc có để lại hậu chiêu gì không, nhưng cậu còn chưa đọc xong cuốn sách đã rơi vào thế giới này. Nhìn thấy Tề Tu Trúc mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ, cậu còn tưởng rằng mình đã đoán sai.

Kết quả hóa ra là đang chơi khổ nhục kế.

Ôn Trà đã học được rất nhiều điều từ mẹ của Tề Tu Trúc, một trong số đó là: nhất định phải bám sát thời gian mà gây sự.

Cái chính là để Tề Tu Trúc rút ra một bài học, sau này xem anh có còn dám giấu giếm mình điều gì không.

Hơn nữa Tề Tu Trúc gần đây rất đắc ý, thường xuyên giày vò cậu đến đau eo muốn chết, nếu không lợi dụng cơ hội này để cầm chân Tề Tu Trúc, sẽ không phù hợp với bản chất gian thương trục lợi của Ôn Trà.

Sau một hồi chuyển biến tâm lý, Ôn Trà không hề cảm giác tội lỗi gì.

Kéo lê vali về nhà mới. Mọi việc cứ chồng chất lên nhau, khiến Ôn Trà quên mất việc tìm Trịnh Minh Trung để tính sổ và Ôn Vinh vẫn đang ở nhà.

Về nhà bây giờ chẳng khác gì cừu non sa vào hang hùm hang sói, nhưng cũng đâu có cách nào trốn khỏi.

Vừa vào cửa, Ôn Vinh đang ngồi ở phòng khách lướt điện thoại, có lẽ Ôn Trà có thể đại khái đoán được anh ta đang lướt xem cái gì.

Cậu dùng sức khiến âm thanh các ròng rọc của vali ma sát nặng nề lập tức thu hút sự chú ý của Ôn Vinh.

Ôn Vinh bình tĩnh liếc cậu một cái, anh ta đứng dậy đi lên lầu, Ôn Trà lập tức ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Khi Ôn Vinh ngồi xuống bàn làm việc và ra hiệu cho Ôn Trà cũng ngồi xuống, hai người có vẻ sắp bắt đầu đàm phán.

Ôn Trà trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành nói: "Anh à, phòng livestreams thật sự là một vụ tai nạn ngoài ý muốn thôi à. Là Trịnh Minh Trung ngẫu nhiên gửi đồ đến. Chút nữa em sẽ dạy cho anh ta một bài học."

Ôn Vinh không nói gì, Ôn Trà tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Anh ơi, em về nhà rồi. Sau này em sẽ không sống ở đó nữa.”

Ôn Vinh nghe xong cuối cùng cũng có chút hứng thú, anh ta nhướng mi đầy tính tượng hình. Ôn Trà nặn ra một chút âm rung với kỹ năng diễn xuất cường đại của mình, thể hiện cảm xúc không thể tha thứ của mình bằng giọng tức giận: “Tề Tu Trúc đã lừa gạt em!”

“Làm sao?” Ôn Vinh nhướng mày.

Ôn Trà nói thật với Ôn Vinh: “Anh ấy giả nghèo khổ lừa gạt em!”

Ôn Vinh không lộ ra vẻ kinh ngạc, trầm ngâm nói: “Đúng thế, vậy mới đúng.”

"Đúng cái gì mà đúng? Nếu không phải em thấy anh ấy đáng thương, em sẽ cho anh ấy sống ở căn hộ đó sao? Anh ấy lừa gạt tình cảm của em!"

Dù sao Tề Tu Trúc cũng không ở đây, Ôn Trà không hề khách khí trách móc Tề Tu Trúc một hồi. Màn biểu diễn ca hát, xướng nhạc đánh đấm của cậu đã cứu vãn được một phần nào đó, cuối cùng Ôn Vinh cũng buông chủ đề này ra, không nhắc đến nữa, anh ta gõ tay trên bàn hình như là đang suy nghĩ về tình hình tài sản của Tề Tu Trúc.

Sau khi Ôn Trà chạy về nhà lại phải biểu diễn nên có chút mệt mỏi, cầm cái ly sạch trên bàn rót nước trước ấm uống ực ực ực ực lại rót thêm một ly, bưng tới cho Ôn Vinh.

Sau khi Ôn Vinh nhận lấy, tựa lưng ngã trên ghế: “Xem ra anh ta không muốn hạng mục ấy?”

Ôn Trà thản nhiên hỏi: “Hạng mục nào?”

Ôn Vinh dùng cằm nhướng lên chỉ về văn kiện đấu thầu trên bàn, đấu giá đất đai, một vị trí không tệ.

“Anh còn nghĩ anh ta hết tiền nên ra giá thấp, bây giờ anh mới nhận ra rằng anh ta không muốn cạnh tranh chút nào.”

Ôn Trà nhớ lại: “Em nhớ hình như em đã xem qua hồ sơ mời thầu trên bàn của Tề Tu Trúc.”

“Anh ta vậy mà cũng không giấu giếm em.” Đồng hồ của Ôn Vinh cọ vào thành cốc phát ra âm thanh thanh thúy: “Có rất nhiều người quen cũ đấu thầu dự án này, còn có Tề Quân Hạo trong đó. Còn có Lâm Mộc, không biết em còn nhớ cậu ta không.”

Nhớ chứ, tên si mê Ôn Nhạc Thuỷ chứ gì.

Ôn Trà lôi một cái ghế đẩu, cẩn thận lắng nghe.

Dù không hiểu nhưng cậu cũng không kìm được sự tò mò của mình. Một dự án có thể khiến những người này quan tâm tham gia chắc chắn sẽ mang lại lợi ích lớn, dù Tề Quân Hạo ghét nó, nhưng theo hào quang của nhân vật chính, dự án này hẳn là rất tốt.

Ôn Vinh nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Trà, lắc đầu nói: "Đối với chúng ta thì nó không quan trọng lắm. Trong tay anh đã có một dự án do chính phủ hỗ trợ, tuy rằng kiếm không được nhiều lắm, nhưng cũng đủ để ổn định. Tề Tu Trúc chắc là chỉ thử mó tay vào thôi, tinh lực của Tề Tu Trúc vẫn nên tập trung vào ổn định hơn là phát triển."

"Vì vậy, chỉ có Tề Quân Hạo lo lắng về điều này?" Ôn Trà tổng kết.

Cậu không hiểu về chuyện trong lĩnh vực kinh doanh, nghe chỉ nghe cho vui, trên thực tế kiến thức nửa vời, nửa hiểu nửa không, sau khi biết trong lòng Ôn Vinh có điều lệ riêng, cậu cũng không góp vui vào làm gì, vẫn là điên cuồng mua sắm mới phù hợp với cậu.

Ôn Vinh thấy Ôn Trà không còn chú ý tới, anh ta không giải thích cặn kẽ, chỉ gật đầu.

“Em có muốn tham dự cuộc họp đấu thầu với anh không?” Anh ta hỏi: “Đây là một bữa tiệc rượu, có đồ ăn ngon đấy, đưa em đi thư giãn một chút.”

Lời này nói ra thật là tức chết người, người khác bán sống bán chết đi để bàn chuyện làm ăn, bọn họ thì đi để tận hưởng cuộc sống. Chẳng qua hiện tại cậu cũng đã nghỉ lễ cũng không có việc gì, Ôn Trà vui vẻ đồng ý.

Rất nhanh đã đến ngày họp thầu ấy. Nhìn vào hội trường, hóa ra toàn là những người quen cũ, cứ như thể họ đang tổ chức một buổi họp mặt dành cho các thanh niên anh tài ở thành phố C vậy. Ngoài ra còn có một nhân vật là đoá hoa giao tiếp trang điểm rất đậm, có vẻ là... Ôn Nhạc Thuỷ?