Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật

Chương 73

Đây không phải là lần đầu tiên Duẫn Vũ nhìn thấy Tề Tu Trúc, lần trước khi nhìn thấy Tề Tu Trúc, anh đang ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng, đang bày mưu nghĩ kế, lạnh lùng rất giống tảng tuyết trên đỉnh núi, nhưng ai có thể nghĩ rằng anh sẽ có bộ dạng như này khi ở trước mặt Ôn Trà.

“Tề Tu Trúc? Anh đang làm gì vậy?” Khuôn mặt của Tề Quân Hạo tối sầm.

Mọi người đều chú ý đến phản ứng kinh ngạc của Tề Tu Trúc sau đó, quả thực giống như một nhát dao đâm mạnh vào trái tim anh ta, mặc cảm tự ti vì bị Tề Tu Trúc hạ thấp từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ hóa ra chưa bao giờ biến mất, đến giờ lại dâng lên.

Ánh mắt những người xung quanh đều sáng ngời: “Anh là Tề Tu Trúc ư?”

Người ta đều nói trăm nghe không bằng một thấy, cho dù được nhìn thấy rất nhiều bức ảnh có độ nét cao của Tề Tu Trúc khi tham gia các cuộc thi ở trường đại học qua những lời đồn đại nhưng vẫn không thể so sánh với cảm giác sau khi nhìn thấy người thật được.

Quan trọng là đóa hoa cao ngạo như Tề Tu Trúc đây lẽ ra không nên tám gậy tre đánh người với Ôn Trà, nhưng không ngờ lại là trận đấu như vậy.

Đầu óc mọi người đều lơ lửng, rất muốn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh, nhưng lại sợ quấy rầy đến bọn họ.

Tề Tu Trúc trả lời câu hỏi của Tề Quân Hạo: “Tôi có thể làm gì được? Chỉ đón cậu ấy về nhà thôi.”

“Nhà của anh đều bị phong tỏa rồi, vậy mà chú còn tới đây đón Ôn Trà ư?” Tề Quân Hạo nói ra sự thật như thể được khai sáng: “Hai người đang ở chung sao?”

Những người xung quanh cũng há hốc mồm: Khóc chết tôi rồi!

Ôn Trà cười như không cười nhìn Tề Tu Trúc, cậu hiểu rõ Tề Tu Trúc đang ngấm ngầm công khai tuyên bố chủ quyền của mình, cộng thêm anh phảng phất tạo ấn tượng như thể anh và Ôn Trà đang ở cùng nhau để tạo điều kiện sau này ép buộc thoái vị.

Hết lần này tới lần khác người này vẫn rất đặc biệt, trước mỗi câu nói anh đều sẽ dùng ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua anh ta, tựa như gió thoảng, không quá rõ ràng nhưng lại mang đến cảm giác rất tồn tại, như thể đang thăm dò tâm tư và ranh giới cuối cùng của anh ta.

“Tiểu Trà, anh ta không thể cho em được gì đâu, sao em có thể không tự ái như vậy?” Giọng điệu của Tề Quân Hạo lập tức trở nên hoảng hốt, trong lòng vừa khó chịu vừa đau như đàn kiến lít nha lít nhít bò qua, cực kỳ không dễ chịu chút nào.

Một từ “Tự ái” lập tức đập vào phổi của mọi người.

Duẫn Vũ chân thành nói: “Cậu thật đúng là xứng đôi với thiếu niên phía trước, xem ra hai người các cậu đều như vừa mới tay trong tay bị đào ra khỏi trong quan tài, để rồi ở đây tìm kiếm xui xẻo cho mọi người.”

Lời nói của Tề Tu Trúc vừa nhẹ nhàng vừa cáu: “Sao nào, sao cậu không còn gọi tôi là chú nữa? Quả thực tôi không cho cậu ấy được cái gì, nhưng không còn cách nào, là do cậu ấy đang nuôi tôi mà.”

Anh đã thề sống chết là sẽ thực hiện nhân vật đồ ăn bám cho đến cùng.

Ôn Trà không quen được cái bộ dạng giả tạo này của anh, nhưng lại không nhịn được đắc ý lên tận trời, phiền muộn đến nỗi cậu giữ chặt Tề Tu Trúc lại: “Được rồi, về nhà thôi.”

Kiểu nói này càng giống kiểu kim chủ bao nuôi ngày thường. Đợi đến khi bọn họ rời đi thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng lấy điện thoại di động ra thảo luận sôi nổi.

Tin sốc! Ôn Trà bao nuôi một anh chàng rất đẹp trai!

Anh chàng đẹp trai đó chính là Tề Tu Trúc trong truyền thuyết, chú của Tề Quân Hạo!

Một chị gái đăng chồng chất bài viết lên diễn đàn cho mọi người thành công dập chết Hội đàn ông ảo tượng, nhân tiện chế giễu Tề Quân Hạo, sau khi mọi người tức giận lên án hai người bọn họ xong, thì lại bắt đầu ở trong góc nhặt đường của Ôn Trà và Tề Tu Trúc.

[Tuyệt đối là, ngay cả Thiên Tiên có hợp đôi đến đâu thì cũng không hợp đôi bằng bọn họ, Tề Quân Hạo như Mẫu Hậu nương nương chia cách tình yêu vậy, anh ta thật phiền toái.]

[Tôi giống như một con chó bị đá bên lề đường ấy!]

[Tôi chưa bao giờ bị thương nặng như vậy khi ở Syria.]

[Tôi rất thích bọn họ, ba người chúng ta ở cùng nhau được không?]

Rất nhiều bình luận, nói tóm lại là, mục đích xác minh thân phận của Tề Tu Trúc đã đạt được.

Sau khi Ôn Trà đóng sầm cửa xe lại, ngồi lên xe, đưa tay bóp mạnh mặt Tề Tu Trúc, dùng lực nhào nặn: “Tề Tu Trúc, anh rất giỏi đó nha.”

Tại sao trước đây cậu lại không quen khi anh tự hạ thấp mình như thế này chứ?

“Ai da.” Tề Tu Trúc không hề né tránh, thay vào đó anh đưa chóp mũi đến sát mặt Ôn Trà hơn, xoay người sang một bên, để hô hấp càng thêm gần hơn: “Nếu trong cuộc sống khó khăn gian nan này, mà không mặt dày, thì sẽ không có tiền càng không có được người mình thích.”

Ngón tay Ôn Trà hung hăng nhéo da mặt của Tề Tu Trúc lắc một cái, mới thoải mái một chút: “Làm sao vậy? Công việc gặp khó khăn à?”

Tề Tu Trúc nhích lại gần một chút, nhẹ nhàng chạm lên môi Ôn Trà rồi rời đi ngay. Ôn Trà rất dễ mềm lòng với người mình để ý.

“Anh đưa em về nhà trước đã.” Tề Tu Trúc nói.

Trở về nhà họ Tiết.

Mặc dù hai người chung sống với nhau đã một thời gian ngắn, nhưng gần đây nhà họ Tiết rất bận rộn về sinh nhật của Ôn Trà, rất nhiều thứ bọn họ muốn tham khảo ý kiến của Ôn Trà; Tề Tu Trúc cũng rất bận rộn, hầu như đều ở công ty, căn hộ nhỏ nơi hai người ở cung trở nên hoang vắng.

Ôn Trà muốn thuyết phục Tề Tu Trúc thư giãn đi, nhưng nghĩ lại, anh vẫn đang dồn sức chống đỡ, vẫn còn một đám nhân viên phụ thuộc vào anh, một người hưởng thụ như cậu bây giờ mà nói cái gì thì đều thể hiện cậu là người không có tim không có phổi.

“Anh chú ý thân thể mình đi, gần đây tôi không chèn ép anh nữa.” Ôn Trà chỉ có thể bất đắc dĩ quan tâm nói, quyết định hy sinh cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi của mình để đổi lấy sự phát triển bền vững lâu dài.

Từ trong l*иg ngực của Tề Tu Trúc phát ra một tiếng cười vui vẻ.

Ôn Trà trợn mắt nhìn anh.

Thời tiết tháng mười hai mang theo gió lạnh thổi qua, sau khi Ôn Trà xuống xe thì lập tức quấn chặt khăn quàng cổ.

Tiếp theo là giờ chào hỏi như thường lệ

“Tý nữa anh về công ty ngủ à?” Ôn Trà hỏi.

Tề Tu Trúc gật đầu.

Ôn Trà “Ồ” một tiếng: “Bận rồi như vậy à? Sẽ không đến nỗi ngay cả sinh nhật của tôi cũng không đến dự đi?”

“Ôn Trà.” Tề Tu Trúc gọi tên của cậu, từ trong túi áo lấy ra một bông hồng, cánh hoa đỏ tươi lộng lẫy ướt long lanh, gai nhọn trên cành xanh thẫm cũng bị nhổ hết vì sợ người nhận sẽ bị thương ở tay.

Ngón tay của anh cùng thứ phong lưu như này kết hợp với nhau lại vô cùng lãng mạn, trong bóng tối nồng hương mùi hoa hồng.

Hai mắt Ôn Trà sáng lên, vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn món quà mà anh đã tặng cho tôi nhé!”

Cậu không trông cậy vào việc Tề Tu Trúc có thể tăng được thứ gì, dù sao thì bây giờ trên tay đối phương đang rất thiếu tiền, nhưng không nghĩ tới người này lại lĩnh ngộ, biết tặng hoa hồng.

Cậu vẫn còn nhớ kỹ sinh nhật năm ngoái, Tề Tu Trúc còn giả ngu với cậu, tặng cậu một đống bó hoa khác nhưng lại không chịu tặng hoa hồng, nhưng năm nay lại ngoan ngoãn tặng hoa hồng.

Quả nhiên không có người đàn ông nào mà không động lòng trước Ôn Trà.

Tề Tu Trúc đột nhiên có chút sững sờ, sau khi kinh ngạc xong, một lúc sau trong mắt hiện lên một tia xúc động nhẹ.

Lúc đó rốt cuộc anh mù quáng đến mức nào, mà mới có thể chống lại bản năng của mình mà đi từ chối Ôn Trà được chứ?

Người ta đều nói Ôn Trà có quyền có thế chỉ quan tâm đến tiền bạc, nhưng lại đàng hoàng cất giữ tâm tư của người khác.

Rõ ràng là một hoàng tử bé có thể dỗ dành bởi một bông hoa hồng.

“Không phải đâu, anh chỉ mua nó khi đi ngang qua thôi.” Tề Tu Trúc nói.

Trước đây, lúc anh đang nhàm chán ngồi đợi Ôn Trà trước cổng trường, một cô bé đang thực tập xã giao rụt rè hỏi anh: “Anh ơi, anh hãy mua hoa tặng người anh thích đi ạ.” Trái tim anh khẽ rung động, lập tức nghĩ về Ôn Trà.

Cho dù là “Hoa hồng” hay “Người mình thích” thì rất dễ dàng nghĩ tới Ôn Trà.

Tề Tu Trúc bước tới kéo Ôn Trà ôm vào lòng, mùi hương trà nhè nhẹ trên người đối phương hòa cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, lạnh lẽo bị hơi ấm chiếm cứ, ấm đến mức làm anh nhắm mắt lại, trái tim nhỏ như sụp đổ: “Ôn Trà, anh luôn cảm thấy như thể đây không phải là sinh nhật của em, mà là của anh mới đúng.”

Xong đời rồi, Tề Tu Trúc thật sự nhầm lẫn về thời gian luôn rồi!

Ngay cả ngày sinh nhật của mình cũng không thể nhớ.

“Sinh nhật của anh là vào tháng 3 năm sau đó.” Ôn Trà lo lắng đặt tay lên trán Tề Tu Trúc.

“Anh biết.” Tề Tu Trúc chặn lại đôi môi líu lo của Ôn Trà, yêu thương xoa xoa, vừa bất lực lại lúng túng, một người bình thường thông minh như vậy nhưng khi đến thời điểm mấu chốt sao lại như chiếc xe bị tuột xích như thế.

Nếu đó không phải là sinh nhật của anh, thì tại sao ông trời lại có thể đưa em đến bên tôi như một món vậy chứ?1

Sau khi bận rộng xong, thì bữa tiệc sinh nhật của Ôn Trà đã đến theo đúng lịch trình.1

Lễ phục dành cho học sinh nam không gì khác chính là một bộ vest, trang phục của Ôn Trà được Tiết My đặc biệt thiết kế cẩn thận, cổ tay áo được may bằng chỉ bạc in hình dáng hoa hồng, trên ngực cài một chiếc trâm ngọc do Tiết Bằng Phi tặng, xịt nước hoa mà Tiết Thanh Châu chuẩn bị thay cho cậu, trông vô cùng tinh tế, hết lần này tới lần khác trong túi của Ôn Trà đều căng phồng bởi một con gấu bông nhỏ mà Tiết Tửu đưa cho cậu, trông dễ thương một cách khá kỳ lạ.

Mà Ôn Trà lại là người trời cao đất rộng nhất, vẻ mặt Ôn Trà thản nhiên, cũng không có người nào cười cậu.

“Làm sao vậy? Tiểu Cửu? Có phải anh đã cho em rất nhiều mặt mũi rồi không?” Ôn Trà đang trêu chọc Tiết Tửu, thổi mạnh vào cái mũi nhỏ nó, trò chuyện với nó.

Con mắt của Tiết Tửu sáng ngời, nó rất thích Ôn Trà, hầu hết mọi người đều sẽ không để ý đến thứ đồ chơi của đứa trẻ ngây thơ như vậy ở trong lòng, nhưng cả một buổi tối Ôn Trà cũng không lấy con gấu bông lông xù ra khỏi túi.

“Em trai, sao cậu không khoe những thứ mà anh đã cho cậu?” Trịnh Minh Trung rướn người lên, nói.

Sắc mặt của Ôn Trà thay đổi, cậu nói: “Tiểu Cửu, cắn anh ta!”

Tiết Tửu không nói hai lời lập tức cắn vào cánh tay của Trịnh Minh Trung cách qua áo sơ mi của anh ta, Trịnh Minh Trung hét lên một tiếng vì đau, nhưng lại không dám hất đứa nhỏ ra, sợ động tác quá lớn khiến đứa nhỏ bị thương.

“Được rồi, Tiểu Cửu.” Ôn Trà nói: “Răng có bị đau không? Da của người anh trai này rất dày béo thịt, nhỡ chiếc răng vừa mới thay của bị rơi xuống thì phải làm sao bây giờ?”1

Tiết Tửu miễn cưỡng nhả miệng ra, nhìn qua dường như còn muốn cắn nữa.

Trịnh Minh Trung che tay: “Em trai, anh làm gì đắc tội với cậu ư?”

Ôn Trà giễu cợt: “Anh không biết xấu hổ mà còn nói nữa?”

Từ khi Trịnh Minh Trung mất đi chiếc “Vua xe hơi” thì sau đó luôn uất ức u sầu, thậm chí ngay cả việc tiêu tiền cũng không có hứng. Nhưng sắp đến ngày sinh nhật của Ôn Trà, nghĩ đến Ôn Trà cái gì cũng có rồi, mà anh ta còn phải tặng quà cho kẻ xấu đã cướp đi xe mình nữa, anh ta buồn từ đấy đến giờ, vậy nên anh ta muốn ăn gan báo, anh ta đã tặng cho Ôn Trà một hộp đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Trên đó có viết một dòng chữ: “Nên mở cùng với Tu Trúc.” Thế là Ôn Trà gọi Tề Tu Trúc đến cùng nhau mở, kết quả là trong hộp đầy tai thỏ và tai mèo, ánh mắt của Tề Tu Trúc dần dần trầm xuống.

Bây giờ trên người của Ôn Trà vẫn còn dấu vết.

Bởi vì ánh mắt của Ôn Trà quá nguy hiểm, Trịnh Minh Trung xấu hổ cười, khi nhìn thấy Tề Tu Trúc đang đi đến gần, anh ta như thể muốn chộp lấy ngọn cỏ cứu mạng: “Tu Trúc, tôi đến đây là vì cậu đấy!”Tề Tu Trúc với tư cách là người có lợi, tất nhiên phải cảm ơn người bạn tốt đã ủng hộ bọn họ hết mình, nhưng Ôn Trà đang nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng tràn đầy tức giận không có chỗ nào để trút giận, ai bảo Trịnh Minh Trung vô tình làm cậu nổi giận.

Sống là được rồi bạn bè gì mặc kệ nó, Tề Tu Trúc hiểu rất rõ đạo lý này.

“Tiểu Cửu, vừa rồi anh trai của em đang tìm em đó, để anh đưa em đến đó.” Tề Tu Trúc nắm lấy tay Tiết Tửu.

Trịnh Minh Trung nhìn người bạn không có lương tâm, thề sẽ không bao giờ vô tính thêm viên gạch vào tình yêu của người bạn nữa, vội cúi đầu khúm núm với Ôn Trà: “Em trai à, anh sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa.”

“Đừng vậy chứ.” Ôn Trà nhấp một ngụm rượu hoa quả, bờ môi tự nhiên cong lên, giống như một con mèo đang thỏa mãn, ngoắc ngoắc tay gọi Trịnh Minh Trung lại gần: “Có thứ gì hữu dụng dùng được ở trên người kia không?”

Tại sao Tề Tu Trúc lại sung sướиɠ như vậy, anh ta cũng muốn chơi mà.

Trịnh Minh Trung chỉ cảm thấy bị nhét đầy thức ăn cho chó, muốn gâu gấu vài tiếng, sau đó có ý tưởng, cười ha ha nói: “Em trai cứ yên tâm, có ở trên người anh.”

Xem anh ta trả thù Tề Tu Trúc thật tốt khi anh không cứu anh ta này.

Sau khi hai người hài lòng vì đạt được thỏa thuận, lập tức tình cảm nhựa plastic xích lại gần nhau, xưng anh gọi em trò chuyện với nhau.

“Không phải đấy chứ? Tại sao Tề Quân Hạo cũng ở đây?” Trịnh Minh Trung tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng sau khi nghiêm túc dụi mắt xong, sau đó mới nhận ra đó không phải là ảo giác, vẻ mặt lập tức giống như vừa nuốt phải con ruồi.

“À, anh ta đã dùng mấy ngàn vạn viên ngọc để mua vé vào cửa.” Ôn Trà nhún vai.

Tiền bạc của kẻ khốn nạn không phải là không có giá trị, vậy nên Ôn Trà quay đầu mang những viên đá quý đi bán đấu giá để quyên góp các dự án từ thiện, đồng thời thưởng cho bên kia một lá thư mời.

Trịnh Minh Trung thở dài, đúng là gian thương.

“Mà cũng không quan trọng, anh ta không thể lại gần tôi được.” Ôn Trà ra hiệu cho Trịnh Minh Trung nhìn một cái.

Trịnh Minh Trung vừa nhìn lên, đã vui mừng, vệ sĩ mà Ôn Trà mời đến đều là mấy người đàn ông vạm vỡ, đâng đuôi theo vây quanh chặn Tề Quân Hạo, chặn tầm mắt của anh ta có thể nhìn thấy Ôn Trà.1

Trịnh Minh Trung thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, đừng nhìn tên khốn đó nữa, lát nữa anh gọi người qua đây chúng ta chơi đánh bài.”

Quay đầu sang chỗ khác kêu vài tiếng, khẩn cấp triệu hồi, ngay sau đó các anh trai chị gái tinh xảo lập tức thành một nhóm vây quanh Ôn Trà.

Tề Quân Hạo chỉ cảm thấy ngày hôm nay rất không suôn sẻ với mình, anh ta luôn cảm thấy có người không có mắt đang vây quanh anh ta, cao cao tại thượng, xung quanh anh ta toàn đàn ông, bây giờ còn bị nhân viên phục vụ làm đổ một ly rượu khiến bẩn quần áo, anh ta kìm lại ý nghĩa chửi thề, cầm khăn sạch bước khỏi đám đông để xử lý, nhưng lại gặp người mà anh ta không muốn nhìn thấy.

“Em tới chỗ này làm gì?’ Tề Quân Hạo nhìn xung quanh thấy không ai để ý đến góc này, nắm lấy cổ tay của Ôn Nhạc Thủy, vội vàng dẫn cậu ta ra lối đi bên ngoài.

Nếu anh ta lại bị bắt gặp ở cùng với Ôn Nhạc Thủy, công việc kinh doanh của anh ta trong khoảng thời gian này có thể trở nên vô ích.

Hôm nay Ôn Nhạc Thủy tẩy sạch lớp trang điểm mắt khói, trang điểm được thiết kế cẩn thận để che đi những dấu vết mệt mỏi trên khuôn mặt, giống như trở lại hình tượng thiếu gia nhà họ Ôn khi còn ở trong ánh đèn sân khấu.

“Em chỉ muốn xem một chút.” Sau khi Ôn Nhạc Thủy bị Tề Quân Hạo phát hiện, lập tức cảm thấy mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó cậu ta che giấu rất tốt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa được chạm khắc, trong thanh âm còn phát ra vài tiếng cười.

Năm ngoái, hay mọi năm về trước, nhân vật chính trong đó rõ ràng là cậu ta, nhưng bây giờ còn không có tư cách để tiến vào.

Tề Quân Hạo dần dần buông tay, thở dài một hơi: “Tiểu Thủy, ngoan, sinh nhật vui vẻ.”

Dù sao thì cũng đã từng có mối quan hệ tình cảm, bây giờ Ôn Nhạc Thủy biết điều ở trên giường, anh ta ăn tủy cũng biết mùi vị rồi, nên cũng nguyện ý cho Ôn Nhạc Thủy một chút dịu dàng.

"Em đã thấy tiền trong tài khoản chưa? Hãy tự mua cho mình một món quà, đêm nay anh sẽ qua với em.”

Ánh đèn mờ ảo, không nhìn thấy được vẻ giễu cợt thoáng qua trong mắt của Ôn Nhạc Thủy: Anh ta dùng tiền để đuổi cậu như đuổi một con chó, nhưng lại đi lấy lòng Ôn Trà như một con chó.

“Được rồi.” Thanh âm của cậu ta yếu ớt, quan tâm nói: “Quần áo của anh bẩn rồi, mau đi thay đi.”

“Ừm, về nhà chờ anh nhé.” Sau khi Tề Quân Hạo xác nhận Ôn Nhạc Thủy không gặp chuyện gì, anh ta bước nhanh về phòng thay đồ.

Anh ta vừa đi, Ôn Nhạc Thủy lập tức cởi bỏ ngụy trang, dựa vào tường lười biếng như không có xương cốt, theo thói quen làm động tác hút thuốc.

Cậu ta đang đợi người.

“Tiểu Thủy.” Một giọng nói gọi lại.

Lâm Mộc đã từng là một người liếʍ chó nổi tiếng của Ôn Nhạc Thủy, đang đứng trước mặt cậu ta.

“A Mộc.” Giọng của Ôn Nhạc Thủy trở nên nức nở: “Đã lâu không gặp.”

“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Lâm Mộc hỏi.

Tâm trạng của cậu ta rất phức tạp, bị người đàn ông sỉ nhục đã trở thành một bóng đen không thể nào xóa nhòa trong cuộc đời của cậu ta, mà tất cả những điều này đều là bởi vì xen vào chuyện của Ôn nhạc Thủy. Nhà bọn họ cũng im hơi lặng tiếng bởi vì sự đả kích của nhà họ Ôn và nhà họ Tiết.

“Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng chính cậu là người tôi cảm thấy có lỗi nhất.” Ôn Nhạc Thủy nức nở khóc.

Lâm Mộc vẫn lạnh lùng thờ ơ, như đang ngây người.

Ôn Nhạc Thủy ngừng khóc: “Tôi muốn bù đắp lỗi lầm của mình, A Mộc, có phải cậu đang cạnh tranh với Tề Quân Hạo không?”

Câu ta đã lêu lổng với Tề Quân Hạo rất lâu rồi, vẫn có khả năng rình mò tin tức.

Tề Quân Hạo bắt buộc phải thắng cuộc đấu giá đó, nhưng nhà họ Lâm cũng trong đội tham gia canh tranh này, cũng vì nó rất quan trọng với nhà họ Lâm.

Tề Quân Hạo coi cậu ta như một món đồ chơi, vậy nên cậu ta muốn để Tề Quân Hạo nếm thử sự phản bội của đồ chơi.

Ánh mắt Lâm Mộc chuyển động.

Ôn Nhạc Thủy ra vẻ dụ dỗ: “Có cần tôi giúp không hay không?”