Đỗ Dũng cười rộ lên, nam nhân hơn ba mươi tuổi trên mặt góc cạnh rõ ràng, một thân cơ bắp, thân hình cao lớn, chiều cao gần 1m9 được trời ưu ái, làn da bởi vì đi làm ở công trường, bị ánh mặt trời phơi đến ngăm đen, không giống như làn da lúa mạch, nhưng lại như cũ gợi cảm vô cùng.
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại như trẻ con của con gái , đem cô chặn ngang bế lên đưa vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
“Nga……”
Đỗ Nhược dựa vào trong lòng ngực baba, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, baba sức lực thật lớn, ôm cô tựa như ôm đứa bé -- vô cùng nhẹ nhàng, làm cô cảm thấy cảm giác an toàn vô cùng .
Cứ như vậy đi, hai cha con bọn họ cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau cả đời ở bên nhau, không phải như vậy cũng khá tốt sao?
Chỉ cần không có nữ nhân khác cùng cô đoạt, Đỗ Dũng liền vĩnh viễn là của chính mình.
Trước khi ngủ, Đỗ Nhược ôm gối đầu, mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.
---------
Ở nhà nằm một ngày, Đỗ Nhược cảm thấy vết thương trên người cũng không khó chịu như vậy nữa, liền bò dậy đọc sách, trong bất tri bất giác,nội dung trên sách vở liền xem được một phần ba, ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông xuống.
Đỗ Nhược nhìn nhìn đồng hồ, tính tính-- Đỗ Dũng còn một giờ nữa là tan tầm, cô mặc tốt quần áo, tính toán đi chợ bán thức ăn phụ cận mua chút đồ ăn trở về, thuận tiện lại mua chút xương sườn, hầm canh cho hắn uống.
Làm việc phí sức thực vất vả, Đỗ Nhược đau lòng, mỗi lần Đỗ Dũng cho tiền tiêu vặt dùng không hết, cô đều trộm tiết kiệm ại, chờ thời điểm yêu cầu mua đồ vật , lại lấy ra để trợ cấp.
Các chú dì ở chợ bán thức ăn đều đối cô rất quen thuộc, mỗi lần cô đi mua đồ ăn mua thịt, đều sẽ tính tiện nghi cho cô một chút, trong lòng Đỗ Nhược thực cảm động, mỗi lần có thể mua nhiều liền tận lực nhiều mua một ít.
Mua xong đồ ăn, Đỗ Nhược cầm theo bao nilon, đột nhiên nhớ tới cặp sách chính mình còn ở đầu ngõ cửa sau trường học , tính toán đi nhặt về tới, kết quả mới vừa đi qua, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, là Đỗ Dũng, hắn đang đem một quyền đánh vào trên mặt Trần Bỉnh Văn !
Đỗ Nhược sợ ngây người, cô không thể tin được che miệng lại, vốn tưởng rằng chuyện này liền như vậy đi qua, kết quả Đỗ Dũng trộm chạy tới đây trút giận cho cô , cô cũng không biết Đỗ Dũng làm thế nào tra ra được tin tức của Trần Bỉnh Văn !
“Mẹ nó, mày nghĩ mày là ai, tao cảnh cáo mày, đừng xen vào việc người khác.”
Trần Bỉnh Văn “Phi” một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm nước miếng dính vết máu.
Mẹ nó, hắn cảm thấymình hai ngày gần đây thật là xui xẻo tột đỉnh, hôm qua mới bị Đỗ Nhược đánh một cái tát, hôm nay lại bị người đánh, thật mẹ nó xem hắn dễ khi dễ đúng không?!
Đỗ Dũng cười cười, phun rớt kẹo cao su trong miệng , cười đến dáng vẻ lưu manh: “Lão tử là ai? Lão tử là bạn trai của Đỗ Nhược ! Mày là con chim nhỏ cái miệng còn hôi sữa, còn dám khi dễ người phụ nữ của tao, tao đánha gãy chân mày, mày tin không?”
Động tác lau máu ở khóe miệng của Trần Bỉnh Văn dừng một chút, có chút hoài nghi nhìn Đỗ Dũng: “Mày là bạn trai cô ấy? Không có khả năng.”
Đỗ Dũng nhướng mày, chuyển động cánh tay, cánh tay nổi lên gân xanh bạo , nhìn qua còn tưởng lại muốn cho hắn một quyền: “Vì cái gì không có khả năng?”
Trần Bỉnh Văn sợ, vừa nói vừa lui về sau: “Đỗ, Đỗ Nhược nói, trước khi cô không thi đậu đại học, không suy xét đến chuyện yêu đương, mày hù tao sao?”
Tuy rằng nhà hắn có tiền, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một học sinh, sợ chết cũng sợ đau, khi đối mặt kẻ nhìn qua là loại người du thủ du thực không sợ chết xã hội như Đỗ Dũng , trong lòng vẫn là có chút nhút nhát.
Đỗ Dũng cười nhẹ một tiếng, ở trong lòng tán đồng ý tưởng của con gái, không sai, hắn cũng cho rằng là trước khi vào đại học , vẫn là đừng yêu sớm, con gái vẫn là rất ngoan.