Ý nghĩ của Lâm Huyền rất đơn giản, nếu như Lăng Vân đã đột phá, tăng cường được sức mạnh, vậy hắn cũng đột phá như thế để đạt được sức mạnh lớn hơn.
Chuyện nguyên khí xung quanh lôi đài tăng lên không thể qua mắt được trưởng lão phán quyết cũng đang đứng ở nơi đó.
Sắc mặt lão có chút giật mình, thầm nghĩ trong bụng: “Kỳ quái, sao nồng độ nguyên khí xung quanh lại tăng lên nhiều như thế?”
Thoạt đầu, trưởng lão phán quyết có chút hoài nghi, nguyên do đến từ Lăng Vân.
“Đừng nói là Khang Đông còn đưa cho tên tiểu tử này bảo vật khác đấy chứ?”
Chuyện này khiến lão khó xử vô cùng, bảo vật phòng thân thì thôi đi, dù sao nó cũng được giấu sâu trong lớp quần áo, không ai có thể phát hiện ra được. Cứ xem như, sau trận đấu này, Lâm Huyền sẽ đến hỏi vặn lão, lão vẫn có thể chống chế bảo không thấy.
Khả năng lớn cái nguyên khí có quy mô rung chuyển cả đất trời như này, tuyệt đối không phải mấy bảo vật phòng thân có thể tạo ra được.
“Nguyên khí trên lôi đài đã thay đổi, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị người bên trên đang xem phát hiện ra, đến lúc đó, lão có ý muốn cứu hắn nhưng kiếm đâu ra lí do để biện minh trước mặt bao người bây giờ?”
Ngay trong lúc trưởng lão phán quyết đang do dự, đắn đo mãi trong lòng, lão lại chợt thấy sắc mặt của Lăng Vân có chút không đúng.
Trên mặt Lăng Vân tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ...
Trưởng lão phán quyết giật nảy mình, lão vội vàng quay sang nhìn người đối diện Lăng Vân là Lâm Huyền. Lúc này, lão mới phát hiện, nguyên khí xung quanh rung động cả đất trời bắt nguồn từ Lâm Huyền, chứ không phải Lăng Vân!
“Hắn đang làm cái gì vậy?”
Trưởng lão phán quyết có hơi mơ màng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lão sống lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ trông thấy chuyện nào mà quái lạ như chuyện này.
Một võ giả cảnh giới luyện thể, rốt cuộc đã làm thế nào, mới có thể điều động được một lượng lớn nguyên khí chấn động cả đất trời như vậy?
Lăng Vân cau mày nhìn sang Lâm Huyền: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Lâm Huyền trả lời: “Ta đang làm cái gì, chắc hẳn là ngươi cũng hiểu rất rõ mà.”
Vừa dứt lời, trong lòng Lăng Vân đã bị dọa cho run lẩy bẩy!
Đột phá!
Chỉ là, dường như Lâm Huyền còn tạo ra động tĩnh lớn hơn hắn rất nhiều.
Chuyện này... Sao có thể như vậy?
Trước tiên nói về chuyện đột phá đã, sở dĩ Lăng Vân có thể đột phá ngay trên lôi đài, là bởi hắn đã áp chế cảnh giới từ rất lâu rồi, đột phá cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Lúc Lâm Huyền tiến vào ngoại môn, cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới luyện thể cảnh tầng ba, chưa đến hai tháng đã tăng lên luyện thể cảnh tầng tám, chuyện này khiến người ta phải kinh sợ không thôi.
Hắn còn đáng sợ hơn rất nhiều so với thân ca, đệ nhất thiên tài Càn Long tông, Lăng Vân.
Tốc độ đột phá này, vốn đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, bây giờ còn đột phá thêm một tầng nữa, đúng là khiến người ta kinh ngạc đến há hốc cả mồm ra.
Sau đó, Lăng Vân đột phá từ luyện thể cảnh tầng chín sang Tụ Khí Cảnh, điều động rất nhiều nguyên khí đất trời, nhưng cho dù như vậy, thay đổi nồng độ nguyên khí đất trời trên lôi đài cũng bị hạn chế.
Nó giới hạn ở mức có thể phát hiện ra được.
Nhưng Lâm Huyền làm ra chuyện như này... Lăng Vân vẫn không thể tin được.
Nồng độ nguyên khí đất trời ngày một dày đặc, ngay sau đó, người bên trên đang xem võ đài cũng đã phát hiện ra.
Đỗ Mục trưởng lão là người đứng dậy đầu tiên, khuôn mặt tràn ngập vẻ khϊếp sợ nhìn Lâm Huyền.
Cảnh giới của hắn cao hơn trưởng lão phán quyết, nên nhìn qua là biết Lâm Huyền đã đột phá.
Chứ không phải đang phô trương thanh thế!
“Đang trong trận chiến mà lại đột phá, sao hắn có thể phòng thân được?”
Hiển nhiên, Lăng Vân cũng hiểu rõ đạo lý này.
Lúc hắn đột phá, Lâm Huyền đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, liên tiếp tấn công hắn dồn dập, mãnh liệt vô cùng.
Nếu như hắn không có pháp bảo hộ thể, nhất định đã sớm bị Lâm Huyền đánh bay xuống lôi đài, thua trận đấu võ này từ lâu rồi.
Lúc đột phá, cần phải có hoàn cảnh an toàn mới thích hợp!
Lúc đột phá cảnh giới, điều tối kỵ nhất là bị người khác quấy rầy, trong lúc đột phá gặp phải muỗi đốt, một số võ giả không có căn cơ sẽ có khả năng gặp phải thất bại.
Lâm Huyền không giống Lăng Vân, hắn có pháp bảo bên mình, nhưng Lâm Huyền lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?
“Quyết định ngu xuẩn!”
Lăng Vân không do dự nữa, chớp lấy thời cơ tung chưởng đánh về phía Lâm Huyền.
Hắn thấy, nếu như Lâm Huyền động thủ, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, đột phá thất bại.
Còn nếu không động thủ, với một quyền này của hắn, chắc chắn sẽ có thể cướp đi tính mạng của Lâm Huyền!
Một đòn này của Lăng Vân có thể nói là do tình thế bắt buộc.
Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Huyền di chuyển.
Hắn thi triển quyền pháp, chiến đấu với Lăng Vân.
“Cái gì?”
Lăng Vân quá sợ hãi, sao trong lúc đột phá mà Lâm Huyền có thể thi triển võ kỹ được?
“Chẳng lẽ chuyện hắn đột phá là giả sao?”
Nhưng ngay sau đó, Lăng Vân phủ định ý nghĩ này ngay.
Nguyên khí đất trời trên lôi đài đang không ngừng ngưng tự như cũ, nồng độ mỗi lúc một dày, khiến cho hắn nhịn không được mà há to miệng hít sâu vài hơi, muốn kiếm một chén canh*.
Note: Kiếm một chén canh: ý chỉ muốn hưởng lợi, chia sẻ lợi ích với nhau.
Dịch Thiên Vũ ở bên cạnh Đỗ Mục trưởng lão mở to hai mắt quan sát.
Sư phụ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng lại biết rất rõ!
Lúc nàng đi Hồ Tâm Đảo, đã từng gặp một trận gió bão như này. Lúc ấy, bên trên Hồ Tâm Đảo là lớp nguyên khí dày đặc, sư phụ đặt một mầm Linh Thụ non xuống, đã trực tiếp trưởng thành thành cây đại thụ!
Dịch Thiên Vũ vốn cho rằng đây chỉ là tạo hóa của thiên địa thôi, nhưng bây giờ, khung cảnh trước mắt đã khiến cho nàng tỉnh ngộ.
Cái gì mà tạo hóa của thiên địa chứ, rõ ràng là do Lâm Huyền tạo ra!
Nhớ lại trận gió bão nguyên khí đáng sợ kia, Dịch Thiên Vũ nhịn không được hít thở dài một hơi.
Trận gió bão nguyên khí lớn như vậy, lại được tạo nên bởi Lâm Huyền sao?
“Rốt cuộc hắn đã tu luyện công pháp đến cỡ nào mà có thể khiến cho đất trời biến hóa như vậy?”
“Nếu không phải do ta giới hạn trận gió bão này, có lẽ lúc ấy Lâm Huyền đã đột phá lên đến luyện thể cảnh tầng chín rồi...”
Lúc Lâm Huyền đột phá còn trôi chảy hơn cả Lăng Vân!
Thần Đạo Công Pháp, hoàn mỹ không chút khuyết điểm, cho dù là trong chiến đấu, Lâm Huyền vẫn có thể mất tập trung mà luyện tập.
“Ầm ầm!”
Trời trong vang lên âm thanh tiếng sấm ầm ầm, kinh động đến rất nhiều người, cũng kinh động cả Lăng Vân.
Lăng Vân không biết rốt cuộc Lâm Huyền đang làm trò gì, có thật là đang muốn đột phá hay không.
Nhưng trong lòng hắn, có một loại dự cảm không tốt.
Hắn nhất định phải ngăn cản Lâm Huyền, nếu không sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Lăng Vân lặng lẽ nhìn thoáng qua trưởng lão phán quyết, lão cũng hiểu ý định của Lăng Vân, nhẹ nhàng gật đầu trong âm thầm.
Ngay sau đó, sát ý của Lăng Vân cũng bao phủ lấy Lâm Huyền.
Lâm Huyền khẽ nhướng lông mày lên một cái, con ngươi híp lại, sát ý mãnh liệt bao phủ trên người hắn khiến cho hắn nổi hết cả da gà, từng chiếc lông tơ trên tay dựng đứng hết cả lên.
Hắn bất ngờ phát hiện ra, thế tấn công của Lăng Vân, bỗng trở nên vô cùng mãnh liệt, một quyền đánh đến, trên tay khẽ lóe lên chút ánh sáng xanh.
Mà ánh sáng xanh này chính là nguyên khí mà Lăng Vân thả ra ngoài!
Lâm Huyền không thể đối đầu trực diện được, vội vàng khoanh hai tay lên phía trước, dùng tay để đón lấy một quyền của Lăng Vân.
Lăng Vân cười lạnh: “Không biết tự lượng sức mình, chịu chết thôi!”
Sức mạnh to lớn như sóng cả sông Giang, đánh thẳng vào tay Lâm Huyền.
Ngực Lâm Huyền có chút anh ách, đúng là không thở nổi rồi.
Trong nháy mắt, kinh mạch trong cơ thể hắn đã xuất hiện vô số vết thương chồng chất lên nhau!
Lâm Huyền bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất, lôi đài cũng đã xẻ nửa thành đôi.
Sau đó...Lâm Huyền không động đậy nữa.
Khóe miệng Lăng Vân khẽ nở ra nụ cười mỉm một cách kín đáo, thật ra hắn chưa dùng hết sức lực, chẳng những muốn chơi đùa với Lâm Huyền, mà còn có thể làm cho Lâm Huyền tê liệt.
Đợi lúc Lâm Huyền chủ quan, sẽ bộc phát toàn lực bất ngờ, Lâm Huyền chết là cái chắc!
Bây giờ, nhiệm vụ của hắn đã kết thúc, thù lớn cũng báo được rồi!
Tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên.
“Lâm Huyền bị đánh chết rồi sao?”
“Ngực không còn phập phồng nữa, chẳng lẽ hắn chết thật rồi sao?”
“Đấu võ xảy ra án mạng, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Sao trưởng lão phán quyết không ra tay ngăn cản lại?”
...
Đỗ Mục trưởng lão nhảy từ bên trên võ đài xuống, ngay sau khi đặt chân xuống đất, hắn nhanh chóng đi đến lôi đài.
Vất vả lắm mới kiếm được một hạt giống tốt như vậy, nếu như chết rồi thì phải làm sao đây!