Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 62: Ta Nhận Thua

Trường tiên của tiểu ma nữ chỉ cách Lâm Huyền một khoảng chừng mười xen-ti-mét.

Nàng bỗng nhiên nổi loạn, vung trường tiên, cuốn lấy hai chân của Lâm Huyền.

Một khi bị cuốn lấy, Lâm Huyền sẽ bị khống chế, rơi xuống thế bị động.

Lăng Vân híp mắt, chờ phản ứng của Lâm Huyền.

Hắn thấy Lâm Huyền đã tính sai hoặc sẽ cầu xin sự giúp đỡ của người khác.

Lâm Huyền tránh né roi thứ nhất của tiểu ma nữ một cách hoàn mỹ nhưng lại không kéo dài khoảng cách với nàng. Hiện tại tiểu ma nữ bất ngờ nổi loạn, cho dù sức phán đoán của Lâm Huyền có kinh khủng như nào, tốc độ có nhanh đi nữa thì cũng chỉ có một cách là tránh né.

Nhảy lên!

Lâm Huyền sẽ nhảy người lên, trường tiên lướt qua phía dưới chân hắn.

Nhưng một khi Lâm Huyền nhảy lên, người giữa không trung rất khó tha đổi tư thế. Nếu tiểu ma nữ vung roi thứ ba, Lâm Huyền sẽ bị dồn vào đường cùng.

“Nhất định tiểu ma nữ có roi thứ ba, nàng đã nghĩ kỹ sách lược ứng phó từ lâu rồi!”

Lăng Vân hơi đáng tiếc: “Vốn tưởng là một tiểu tử đáng để ta ra tay, không ngờ còn không qua được cửa ải của tiểu ma nữ!”

“Thật thất vọng!”

Trên mặt tiểu ma nữ lộ ra vẻ hưng phấn, khi nàng vung roi đầu tiên, trong đầu đã hiện ra mười sáu cách đối phó với Lâm Huyền.

Phía sau mỗi một phương pháp, nàng đều chuẩn bị tốt hậu chiêu.

Để chiến thắng Lâm Huyền, cả đêm hôm qua nàng không ngủ, khắc sâu từng cách có thể đánh bại Lâm Huyền vào trong đầu.

Cố gắng của nàng đã có hồi báo, hiện tại Lâm Huyền từng bước bị đẩy vào đường cùng theo kế hoạch của nàng.

Cổ tay tiểu ma nữ hơi dùng sức, đợi đến khi Lâm Huyền nhảy người lên thì duỗi tay vung một roi, muốn đập Lâm Huyền giữa không trung xuống lôi đài!

“Ta sắp thắng rồi!”

“Cuối cùng ta cũng có thể thắng Lâm Huyền một lần!”

Tiểu ma nữ vô cùng hưng phấn, thậm chí lòng bàn tay còn rịn ra mồ hôi.

Thế nhưng nhịp tim nàng bỗng hẫng một nhịp!

Cách ứng phó của Lâm Huyền hoàn toàn khác với dự đoán của tiểu ma nữ.

Lâm Huyền không nhảy lên, thậm chí hắn còn không tránh né.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, mặc kệ trường tiên quấn lấy hai chân mình.

Tiểu ma nữ giật mình.

“Vì sao?”

“Vì sao hắn không né?”

“Trống không thoát? Không thể nào, với tốc độ Lâm Huyền vừa thể hiện ra, hắn hoàn toàn có thể nhảy lên.”

Tiểu ma nữ nhìn về phía Lâm Huyền, sắc mặt hắn vẫn bình tình, giống như chẳng thấy bất ngờ khi trường tiên quấn lấy hai chân mình.

Hoặc là, hắn đã dự đoán được từ lâu, cố ý không né, tạo thành tình huống như bây giờ.

Tiểu ma nữ trợn to mắt, trong một thoáng chốc, dường như nàng thấy Lâm Huyền nở nụ cười.

Nụ cười hài lòng khi thực hiện được mưu kế.

“Đừng có xem thường ta!”

Tiểu ma nữ nghiến răng, nàng vốn định dùng trường tiên khống chế Lâm Huyền, nàng đã đạt được mục đích này!

Hễ bị trường tiên của nàng quấn lấy, ai cũng đừng hòng trốn được!”

“Hừ!”

Tiểu ma nữ khẽ kêu một tiếng, dùng sức kéo trường tiên trong tay, hiện tại hai chân Lâm Huyền bị trói, sao có thể đứng vững?

Thiên phú Võ Đạo của tiểu ma nữ rất đáng ngạc nhiên, tố chất thân thể của nàng không hề thua kém nam nhân. Trong cùng cảnh giới, không có bất kỳ nam tử ngoại môn nào có thực lực đè áp phía trên nàng.

Trong dự đoán của nàng, bản thân bùng phát tất cả lực lượng, Lâm Huyền sẽ ngã xuống đất, mặc cho bản thân xử lý, không còn sức đánh trả.

Thế nhưng... Trường tiên căng thẳng, không chút sứt mẻ.

Cánh tay tiểu ma nữ nổi gân xanh, khó thể di chuyển nửa phần.

Dường như thứ trường tiên quấn lấy không phải là người mà là một tượng đồng nặng nghìn cân.

“Sao lại như vậy?”

Tiểu ma nữ trợn to hai mắt, nhìn Lâm Huyền đầy không dám tin, rốt cuộc hắn có được lực lượng như thế nào?

Đúng lúc này, Lâm Huyền mở miệng.

“Nếu như ngươi cứ dùng trường tiên kéo dài khoảng cách với ta thì có lẽ đã kiên trì lâu hơn rồi.”

“Ngươi cho rằng lực lượng của ta không khác võ giả bình thường mấy, một khi bị trường tiên quấn lấy thì bó tay chịu trói.”

“Thế nhưng bị trường tiên quấn người, vây khốn không phải ta, mà chính là ngươi.”

Vừa dứt lời, chân phải Lâm Huyền lùi về phía sau, một cỗ lực lượng đáng sợ xuyên qua trường tiên truyền tới người tiểu ma nữ.

Cả người tiểu ma nữ bay lên trời, bị trường tiên lôi kéo bay về phía Lâm Huyền.

Nàng vốn nghĩ Lâm Huyền sẽ nhảy ra không trung nên chờ thân thể hắn tới ranh giới không vững thì phát động công kích.

Thế nhưng nàng hoàn toàn không ngờ Lâm Huyền lại đối phó mình bằng phương pháp giống hệt nhau.

Tiểu ma nữ dùng hết toàn lực điều chỉnh dáng người, cuối cùng cũng rơi xuống vững vàng ngay trước mặt Lâm Huyền.

Con ngươi nàng co rút, một cái nắm tay đang phóng tới bằng tốc độ kinh khủng, không ngừng lớn lên trong tầm mắt, nháy mắt đã đi tới trước mặt nàng.

Một tiếng hồ gầm kinh thiên vang vọng khắp võ đài.

Phục Hổ Quyền!

Trong mắt tiểu ma nữ tràn đầy tuyệt vọng, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, chênh lệch giữa mình và Lâm Huyền lớn như thế nào.

Nàng không thể chiến thắng được Lâm Huyền.

Nắm đấm của Lâm Huyền dừng lại trước mũi tiểu ma nữ, chỉ cách nhau chưa tới nửa ngón tay.

Quyền phong cuồng bạo thổi tung mái tóc dài của tiểu ma nữ, khiến nàng gần như không mở mắt nổi.

Thắng thua đã xác định.

Tiểu ma nữ không nói gì một lúc lâu, nếu trong cuộc chiến sống còn, một quyền này của Lâm Huyền đã đủ gϊếŧ chết nàng rồi.

Thua rồi, hoàn toàn thua rồi.

Trong mắt tiểu ma nữ chứa đầy nước mắt, khi nước mắt chảy xuống cũng toát lên ý giải thoát.

Cuối cùng nàng không cần phải cố gắng chống đỡ niềm kiêu ngạo, phấn đấu chuyện không thể nữa.

“Ta thua rồi.”

Nói xong câu này, tiểu ma nữ đi xuống lôi đài, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Không ai phát hiện có một bóng dáng xinh đẹp khác cũng rời khỏi chỗ ngồi của mình trên võ đài, đuổi theo phương hướng rời đi của tiểu ma nữ.

Tiểu ma nữ rời khỏi võ đài không lâu, chợt nghe sau lưng có người gọi mình.

“Hiểu Diêu muội muội!”

Tiểu ma nữ quay lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Thiên Vũ tỷ tỷ!”

Nếu có người nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ há hốc miệng vì ngạc nhiên. Hai đại mỹ nữ ngoại môn Càn Long Tông, một người dịu dàng, một người kiêu ngạo, tính cách trái ngược nhau như thế lại là tỷ muội.

“Thiên Vũ tỷ tỷ, không phải hôm nay ngươi bế quan à, sao lại tới đây rồi thế?”

“Đi xem có đệ tử mới nào xuất sắc không với sư phụ, thuận tiện tới xem ngươi một chút.”

Dịch Thiên Vũ hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc ngươi lại học tập đan thuật với Đặng trưởng lão, nếu không ta đã nói sư phụ thu ngươi làm đệ tử rồi. Thiên phú Võ Đạo của ngươi không hề kém hơn ta, tất nhiên thành tựu sau này sẽ không thấp.”

“Thiên Vũ tỷ tỷ, ngươi đừng chế giễu ta, thiên phú Võ Đạo của muội muội chỉ khá hơn người thường một chút, tuyệt đối không thể so sánh được với tỷ tỷ. Ta đi theo Đặng trưởng lão học tập đan thuật, ngược lại là đường ra tốt hơn.”

Dịch Thiên Vũ không xoắn xuýt chuyện này, an ủi: “Muội muội, chỉ là một cuộc đấu võ thất bại, đừng nên để trong lòng. Nếu cứ tích tụ trong lòng thì sẽ dẫn đến Tâm Ma đấy!”

Tiểu ma nữ lắc đầu: “Tỷ tỷ có điều không biết, hôm nay ta thua Lâm Huyền, chẳng những không dẫn đến Tâm Ma mà ngược lại còn giải thoát những uất ức trước đây, hiện tại tâm trạng ta rất tốt!”

Dịch Thiên Vũ khó hiểu: “Lời này của muội muội có nghĩa gì?”

Tiểu ma nữ kéo tay Dịch Thiên Vũ: “Tìm chỗ ngồi xuống nói đi, ta trò chuyện với tỷ tỷ một lát.”

“Được!”

Hai người tìm được một đình viện, ngồi xuống trò chuyện những chuyện xảy ra gần đây.

Lúc Dịch Thiên Vũ nghe thấy tiểu ma nữ gặp được Lâm Huyền ở Nguyệt Lạc Sâm Lâm, nàng không nhịn được hơi há miệng.