Giao thủ với Lộc Hồ, lòng Lâm Huyền cũng trầm xuống, với sức mạnh hiện tại, dù gặp được đối thủ cảnh giới Luyện Thể tầng chín hắn cũng có thể đánh bại.
Nhưng Tụ Khí cảnh, ho dù chỉ là võ giả ở cảnh giới Tụ Khí tầng một, hắn cũng không đánh lại được.
Võ giả Tụ Khí cảnh đã có thể khiến nguyên khí tiết ra ngoài, sức mạnh tăng lên gấp đôi, võ giả cảnh giới Tụ Khí tầng một ít nhất cũng có sức mạnh hai nghìn cân!
Trong tình huống chưa dùng hết toàn lực, Lộc Hồ chỉ lùi một bước, mà Lâm Huyền lại lùi ba bước.
m thanh giao thủ của hai người rất lớn, các đệ tử đang tập trung ở luyện đan phòng đều nghe thấy tiếng động lúc nãy.
"Vừa rồi là âm thanh gì?"
"Đó là âm thanh hổ gầm của Phục Hổ Quyền, ai đang đánh nhau ở luyện đan phòng?"
"Là Lộc Hồ sư huynh!"
"Người đang giằng co với Lộc Hồ sư huynh là ai?"
"Ta biết hắn, hắn là Lâm Huyền, là người mới vào ngày đầu tiên nhập môn đã xông qua Khôi Lỗi tháp!"
Mọi người đều đang vây xem, Lâm Huyền không thể chạy trốn, Lộc Hồ kiếm chế khí thế của bản thân.
Lâm Huyền cũng thu tay lại, hắn chất vấn: "Sư huynh, sao ngươi lại đánh lén ta?"
Nghe thấy Lâm Huyền nói thế, những đệ tử đang vây xem đều chậc lưỡi.
"Lộc sư huynh đánh lén Lâm Huyền?"
"Đệ tử nội môn đánh lén đệ tử ngoại môn, đây là muốn gϊếŧ người sao?"
"Chẳng lẽ là giữa hai người này có ân oán gì đó, Lộ sư huynh thà ra tay không tông môn cũng muốn gϊếŧ chết Lâm Huyền?"
Tiếng xì xào xung quanh khiến khuôn mặt của Lộc Hồ hơi xấu đi, hắn chỉ nghe tiếng quát chói tai của Tiểu ma nữ, rồi ra tay theo bản năng.
Hắn vừa định lên tiếng, đằng sau đã truyền đến tiếng hét tức giận của Tiểu ma nữ.
"Đánh lén ngươi? Đó là Lộc sư huynh đang bắt trộm!"
Tiểu ma nữ bước đến trước mặt Lâm Huyền, trong tay nàng cầm nửa cây linh thảo.
"Toàn bộ mật thất, trên kệ thuốc chỉ còn lại nửa cây linh thảo không có tác dụng này, gọi ngươi là kẻ trộm, không đúng sao?"
Trong lòng Lộc Hồ giật mình, tháng này hắn trực trong luyện đan phòng, linh thảo linh quả trong ba gian mật thất đều do hắn tự tay đặt lên, hắn nhớ rất rõ, trước khi Lâm Huyền đến, hắn đã đặt đầy linh thảo và linh quả lên giá.
Hắn lập tức bước vào mật thất, và khi bước ra, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
"Lâm Huyền, ngươi dám trộm linh thảo!"
Lộc Hồ tức giận, nếu không phải Tiểu ma nữ đúng lúc nhắc nhở hắn cản Lâm Huyền lại, vậy thì trách nhiệm của hắn sẽ rất lớn.
Linh thảo trong mật thất, trị giá mấy vạn ngân tệ! Đổi thành tích phân trong tông môn, cũng đạt đến mấy nghìn.
"Linh thảo trong mật thấy mất rồi?"
"Không thể, trong nội môn, Lộc Hồ sư huynh nổi tiếng là tốt tính, có thể khiến hắn tức như thế, e là sự thật."
"Chậc chậc chậc... Lâm Huyền ngu vậy, sao hắn dám ăn trộm linh thảo trong luyện đan phòng?"
Nghe thấy âm thanh chất vấn của Lộc Hồ và Tiểu ma nữ, biểu cảm của Lâm Huyền vô cùng bình tĩnh..
"Ta không ăn trộm."
Lộc Hồ tức đến cười thành tiếng: "Ba ngày trước, ta tự tay đặt linh quả và linh thảo lên kệ thuốc, đặt đầy kệ. Trong ba ngày chỉ có ngươi ở trong mật thất, hiện tại trên kệ không còn gốc linh thảo và quả linh quả nào, ngươi còn dám nói không phải ngươi trộm?"
Bằng chứng như núi.
Nhưng biểu cảm của Lâm Huyền vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta không ăn trộm."
....
Bên ngoài luyện đan phòng, hai trưởng lão đang cùng nhau đi tới.
Một người trong số đó chúng là Lộ trưởng lão mà Lâm Huyền biết, là người đã làm kiểm tra nhập môn cho hắn.
Bên cạnh Lộ trưởng lão là một lão già râu dài tuổi khá cao, lão giả mặc trường bào, trên người thoang thoảng mùi dược hương.
Đó là sư phụ của Tiểu ma nữ, luyện đan sư Đặng Vĩ trưởng lão.
Cả hai trò chuyện vui vẻ.
"Lão Lộ, nghe nói ngươi gần đây đã thành công luyện chế ra khôi lỗi Tụ Khí cảnh, chúc mừng ngươi! Như thế, ngươi có thể đến Hiệp hội khôi lỗi sư để chứng thực Khôi lỗi sư cấp hai!
Lộ trưởng lão cười to: "Tất cả đều là nhờ một người, nếu không phải hắn chỉ đường cho ta, e rằng ta phải u mê trong suốt hai mươi năm mới tiến bộ được!"
"Ồ?" Đặng trưởng lão vô cùng ngạc nhiên: "Không có mấy người có thể khiến ngươi ngưỡng mộ, kể cho ta nghe một chút, đó là người như thế nào?"
"Nói ra thì sợ lão Đặng ngươi chê cười!"
"Bằng tình cảm hai mươi mấy năm của chúng ta, sao ta có thể cười nhạo ngươi. Nếu ta giám làm thế, sao ngươi có thể đến giúp ta chọn đồ đệ!"
"Ha ha ha! Vậy thì ta sẽ nói... Ồ? Lão Đặng, có người đang động thủ trong luyện đan phòng của ngươi!"
Sắc mặt Đặng trưởng lão thay đổi, trong luyện đan phòng có rất nhiều linh thảo vô giá, nếu có người ra tay đánh gẫy một hai gốc thì gay.
"Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám động thủ ở địa bàn của ta, đi nhanh, đi xem!"
Ngay khi hai vị trưởng lão bước vào cửa, họ tình cờ nhìn thấy cảnh Lộc Hồ đang chất vấn Lâm Huyền.
Ánh mắt Lộ trưởng lão sáng lên, trong lòng thầm nghĩ: "Ta bảo sao không tìm thấy tên tiểu tử này, hóa ra là hắn ở đây."
Hắn đang muốn giới thiệu với Đặng trưởng lão ở bên cạnh, rằng cao nhân chỉ bảo khôi lỗi thuật cho mình, là Lâm Huyền trước mắt.
Nhưng hắn còn chưa nói ra, Đặng trưởng lão đã nói trước.
"Trong luyện đan phòng mà lại ồn nào như thế, còn ra thể thống gì nữa!"
Các đệ tử thấy Đặng trưởng lão đến thì ai nấy đều im lặng, không dám hé răng.
"Hiểu Diêu, ngươi nói đi."
Tiểu ma nữ mở miệng: "Bẩm sư phụ, kẻ này ăn trộm linh thảo trong mật thất, bị để tử và Lộc sư huynh bắt được."
"Trộm linh thảo?"
Đặng trưởng lão tức giận: "Mỗi một gốc linh thảo trong luyện đan phòng đều do lão phu tự tay chọn lựa, chứa đựng bao tâm huyết của lão phu, ngươi dám ăn trộm?"
Đặng trưởng lão giận dữ, vô tình phóng ra khí thế, trong phút chốc, tất cả mọi người như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
Đến cả Tiểu ma nữ cũng không nhịn được, rùng mình.
Nàng rất hiểu tính cách của sư phụ, sư phụ ghét nhất là kẻ trộm cắp, cho dù hôm nay Lâm Huyền không chết, cũng sẽ bị đánh tàn phế rồi đuổi khỏi tông môn.
Khí thế của Đặng trưởng lão, phần lớn đều tập trung trên người Lâm Huyền. Lâm Huyền vận chuyển Thần Đạo Công Pháp, nguyên khí vô trong cơ thể cản lại áp lực trên người.
Biểu cảm của hắn vẫn như vậy: "Ta không muốn nói lại thêm một lần nào nữa, ta không ăn trộm."
Lộc Hồ chất vấn: "Nếu ngươi không ăn trộm, vậy thì sao linh thảo trên giá lại biến mất?"
Lâm Huyền hỏi lại: "Ba ngày trước, sư huynh từng nói với ta, thuê mật thất, ba trăm điểm tích phân một ngày?"
"Đúng thế, ta đã từng nói như vậy."
"Sư huynh cũng nói thêm, trong thời gian thuê, ta có thể tùy ý sử dụng mọi thứ trong mật thấy."
Lộc Hồ hơi ngập ngừng, gật đầu.
"Đúng thế, ta cũng từng nói vậy."
Hễ là người thuê mật thất để luyện đan, thì ba trăm điểm tích phân một ngày bao gồm vật liệu dùng khi luyện đan.
Luyện một viên đan dược, thì có thể tốn bao nhiêu linh thảo? Ngươi không thể dùng toàn bộ số linh thảo trong mật thất, đúng không?
Ngoài ra, chỉ có luyện đan sư mới biết luyện đan, một đệ tử đến tham gia buổi khảo hạch như ngươi, kiến thức cơ bản về đan thuật có khi còn chưa nắm vững, thực sự có thể tạo ra đan dược sao?
Lộc Hồ vừa định mở miệng phản bác, Lâm Huyền đã lên tiếng trước, khiến hắn nghẹn lời.
"Toàn bộ linh thảo trên giá kệ ta đều dùng để luyện đan."
Lâm Huyền không hề nói dối, quả thực hắn đã làm như vậy.
Tiểu ma nữ mỉa mai: "Ngươi biết luyện đan? Nếu ngươi nói ngươi châm một đống lửa trong luyện đan phòng, đốt toàn bộ linh thảo bên trong, ta nghe còn dễ tin hơn!"
"Muốn xem ngươi có trộm linh thảo hay không, rất đơn giản, giao nguyên giới của ngươi ra đây, lục soát là biết?"