Nhìn bông tuyết bay đầy trời, trong lòng Lâm Huyền vui vẻ, hắn không ngờ, thỏ trắng nhỏ sẽ đến giúp mình.
Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, ai có thể thu hút sự chú ý của Lạc Tân Chu. Thỏ trắng nhỏ có thể chiến đấu lâu dài với Lạc Tân Chu là lựa chọn tốt nhất!
Lâm Huyền không ngờ, yêu thú không được ghi lại trong bí tịch ở thần sơn lại mạnh mẽ như thế, hàn khí toát ra từ miệng thỏ trắng nhỏ có thể loại bỏ toàn bộ mạng nhện và nọc độc.
Mạng nhện bị hủy, Lạc Tân Chu lại nổi cơn thịnh nộ, nó điên cuồng múa tám chiếc chân nhện của mình, lao về phía Lâm Huyền và thỏ trắng nhỏ.
"Ngươi cản nó lại, để ta giải quyết nó!"
Lời còn chưa dứt, Lâm Huyền đã lao về phía Lạc Tân Chu.
Hắn tin thỏ trắng nhỏ nhất định sẽ hiểu những gì hắn nói.
Đúng như dự đoán, thỏ trắng nhỏ đang định thoát khỏi tầm tấn công của Lạc Tân Chu, đột ngột quay lại, nó đạp mạnh hai chân xuống đất, với một âm thanh lao vυ't qua không trung, giống như một tia chớp bạc, nhảy lên khoảng không trên đầu Lạc Tân Chu.
Thỏ trắng nhỏ hé miệng ra, khí lạnh lại tuôn trào.
Khí lạnh đập vào mặt Lạc Tân Chu, chỉ thấy tám con mắt của nó đều bị đóng băng.
Lạc Tân Chu dùng sức lắc đầu, những tảng băng vỡ tan, đến tận khi tất cả chúng rơi ra, mới phát hiện tám con mắt của Lạc Tân Chu đã nhắm lại từ lâu, mí mắt có vảy cứng đã bảo vệ mắt nó khỏi sự tổn thương của hàn khí.
Công kích của thỏ trắng nhỏ không có bất kỳ tác dụng nào!
Trong lúc đó, dưới sự che dấu của thỏ trắng nhỏ, Lâm Huyền đã đi đến bên dưới Lạc Tân Chu.
Hắn ngẩng đầu lên quan sát bụng Lạc Tân Chu. Phần bụng của nó có một vết thương có thể thấy rõ bằng mắt thường, đó đúng là vết thương trước đó hắn dùng Phiên Vân Chưởng tạo ra.
Nhân lúc ngươi ốm, lấy mạng ngươi!
Lâm Huyền không chút do dự nhảy lên, điên cuồng vận chuyển Thần Đạo Công Pháp, nguyên thạch trong lòng bàn tay hắn lập tức hóa thành bột phấn.
Nguyên khí cuồn cuộn, lao nhanh trong cơ thể Lâm Huyền, tập trung trong lòng bàn tay phải.
"Phiên Vân Chưởng!"
Khí thế dời non lấp biển tuôn trào từ trong lòng bàn tay của Lâm Huyền ra, bên dưới cơ thể Lạc Tân Chu, gió lớn thét gào, cây cỏ trên mặt đất bị gió thổi gãy, cuốn lên trời.
Lạc Tân Chu cảm nhận được sự nguy hiểm tột độ, nó dựng người lên một cách mạnh mẽ, đồng thời di chuyển cả tám cái chân, chuẩn bị tránh đòn tấn công của Lâm Huyền.
Tốc độ của Lạc Tân Chu nhanh hơn Lâm Huyền, nếu để nó thành công tránh được, chưởng này của Lâm Huyền chắc chắn sẽ trượt!
Đúng lúc này, thỏ trắng nhỏ đã nhảy đến bên cạnh cơ thể Lạc Tân Chu, khí lạnh từ trong miệng nó đóng băng bốn cái chân bên phải của Lạc Tân Chu trên mặt đất!
Lạc Tân Chu loạng choạng, cơ thể lại rơi xuống.
Ánh mắt Lâm Huyền sáng lên, thứ hắn muốn, là cơ hội như vậy!
Bàn tay của hắn đánh vào vết thương trên bụng Lạc Tân Chu, tàn nhẫn.
"Bùm!"
Tiếng nổ trầm nặng vang lên bên tai Lâm Huyền, sức mạnh cuồng bạo tuôn ra từ lòng bàn tay, tuôn trào trong bụng Lạc Tân Chu.
Lạc Tân Chu há miệng, phát ra tiếng rít vô cùng đau đớn.
Lâm Huyền từ dưới thân Lạc Tân Chu đi ra, chỉ thấy cơ thể nó nằm trên mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ĩ.
Lâm Huyền đi đến trước mặt Lạc Tân Chu, thỏ trắng nhỏ thì lại đi đến bên cạnh hắn.
Tám con mắt của Lạc Tân Chu đều đã khép lại, hắn cũng không thể cảm nhận được một chút khí thế nào toát ra từ nó.
Lạc Tân Chu, đã chết!
Lâm Huyền nhìn thỏ trắng nhỏ bên cạnh, nhận ra thỏ trắng nhỏ đang quan sát mình, có điều trong đôi mắt nó tràn ngập cảnh giác.
Tuy rằng hai người bọn họ vừa mới hợp sức với nhau gϊếŧ chết kẻ địch mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng không phải người của tộc ta, không thể không đề phòng!
Quan trọng nhất là, hiện nay mục tiêu của bọn họ giống nhau.
Tụ Hồn quả!
Nhìn ánh mắt đề phòng của thỏ trắng nhỏ, Lâm Huyền nở nụ cười.
"Ta, Lâm Huyền, là người có nợ nhất định phải trả, ban nãy ngươi đã cứu ta, ta nợ ngươi một ân tình."
Nếu không nhờ thỏ trắng nhỏ, dù ban nãy Lâm Huyền cưỡng chế phát huy Phiên Vân Chưởng, dù có thể đánh nát mạng nhện, nhưng cũng không tránh được kịch độc bên trên.
"Nhưng Tụ Hồn quả này ta cũng rất cần, không thể cho ngươi toàn bộ được, nếu mọi người đều đã bỏ công, vậy thì một người một nửa, có được không?"
Để thể hiện thành ý của mình, Lâm Huyền loại bỏ toàn bộ khí thế, ngồi xuống đất, ra hiệu cho thỏ trắng nhỏ đi lấy Tụ Hồn quả.
Thỏ trắng nhỏ lùi về sau hai bước, nó nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lâm Huyền có vẻ tự hỏi người trước mắt có phải đang giở trò quỷ gì không.
Lâm Huyền cười với nó, một lần nữa ra hiệu cho nó đi hái Tụ Hồn quả.
Thỏ trắng nhỏ do dự rất lâu cuối cùng chịu không nổi sự hấp dẫn của Tụ Hồn quả, nhảy người lên, cắn quả xuống.
Sau khi tiếp đất, nó quay đầu bỏ chạy, mới đi được hai bước, nó lại dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Huyền.
Lâm Huyền vẫn thờ ơ.
Nó lại do dự, nó rất muốn rất muốn độc chiếm Tụ Hồn quả, nhưng ánh mắt lại không thể dời được khỏi bóng dáng Lâm Huyền.
Thỏ trắng nhỏ ngập quả đứng tại chỗ rất lâu, suy nghĩ hồi lâu, mới quay lại, đi đến trước mặt Lâm Huyền.
Nó đặt Tụ Hồn quả trên mặt đất, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Huyền.
Mặc dù không hiểu ngôn ngữ, nhưng Lâm Huyền lại hiểu ý của nó, thỏ trắng nhỏ đồng ý đề nghị phân chia của hắn.
Lâm Huyền lấy một con dao găm từ trong nguyên giới ra, cắt Tụ Hồn quả thành hai nửa bằng nhau. Hắn lấy một phần, còn một phần khác thì đặt trước mặt thỏ trắng nhỏ.
Thỏ trắng nhỏ nhìn Lâm Huyền một cái thật sâu, dường như đang ghi nhớ dáng vẻ của hắn trong đầu.
Tiếp đó, nó ngậm nửa quả linh quả lên, biến mất ở phương xa không hề quay đầu nhìn lại.
Hổ Mập chạy đến, hỏi Lâm Huyền với vẻ vô cùng kỳ lạ: "Con thỏ kia, tại sao lại quay lại?"
Lâm Huyền nghiêm túc giải thích: "Người hay nói đến niềm tin, yêu thú cũng vậy."
Hổ Mập bĩu môi, có vẻ không tin.
Đột nhiên, hắn vui vẻ nhấc cánh tay lên, lúc này mới Lâm Huyền phát hiện, trong tay hắn có một cái áo yếm màu đỏ.
Lâm Huyền sửng sốt một chút, đây không phải là thứ nhiệm vụ muốn bọn họ tìm sao?"
"Ngươi tìm thấy nó ở đâu?"
Hổ Mập cười khà khà: "Chỗ ban nãy ta trốn, sự chú ý của chúng ta đều tập trung vào Lạc Tân Chu, thứ này lại ở ngay dưới chân chúng ta."
"Lâm Huyền, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, cũng đã lấy được linh quả rồi, nên về tông môn thôi."
Lâm Huyền lắc đầu: "Không vội."
Hổ Mập không hiểu: "Tại sao?"
"Nhiệm vụ hoàn thành, trở về mới nhận được vài điểm tích phân, hiện tại khắp nơi xung quanh chúng ta đều là báu vật, nếu không thu hoạch đến tràn đầy, chẳng phải quá ngốc sao?"
Hổ Mập nhanh chóng hiểu ý tứ của Lâm Huyền.
Nằm trước mặt bọn họ là Lạc Tân Chu cảnh giới Tụ Khí tầng một, loại yêu thú cảnh giới này, từ trong ra ngoài đều là đồ quý giá.
Giáp xác trên cơ thể Lạc Tân Chu có thể làm khôi giáp, đồ phòng ngự.
Răng nọc trong miệng Lạc Tân Chu có thể chế thành dao găm, sức mạnh vô tận.
Thậm chí cả xước rô trên người Lạc Tân Chu đều có thể mài thành phi đao, và nó dễ dàng đâm xuyên tảng đá, đâm thủ giáp sắt.
Huống hồ, sườn núi cách đó không xa, có đầy thi thể yêu thú đang nằm, có thể so sánh với Lạc Tân Chu, chúng nó không đáng giá, nhưng góp gió thành bão, cộng lại cũng không ít tiền.
Giá trị của những khoản thu nhập này chắc chắn vượt quá số vi tích phân Thanh Long Đường cấp.
"Lâm Huyền, vẫn là ngươi thông minh!"
"Ngươi vừa đánh một trận lớn, đi nghỉ ngơi đi. Loại công việc nặng nhọc này cứ giao cho Béo gia, cam đoan với ngươi chỉ cần là thứ gì có giá trị trên một ngân tệ trên cơ thể bầy yêu thú này, Béo gia đều sẽ gỡ xuống toàn bộ!"