Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 23: Nguy Cơ Khắp Nơi

Gϊếŧ liên tục ba con Tuyết Bối Ngân Lang, bỗng nhiên đêm tối lại yên tĩnh trở lại.

“Lâm Huyền, có phải bầy sói đã rút lui không?”

Lâm Huyền nhìn quanh khắp nơi, cảm giác bị nhìn chòng chọc vẫn không biến mất như trước.

“Vẫn chưa đâu, đừng lơ là!”

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Ba tiếng động xé gió truyền đến từ trong đêm đen, ba con Tuyết Bối Ngân Lang đồng thời nhảy ra, gϊếŧ về phía Lâm Huyền.

“Xông về phía ta?” Lâm Huyền đồng thời đối mặt với ba con Tuyết Bối Ngân Lang lại không hề sợ hãi chút nào, lập tức ra tay.

“Lâm Huyền, ta đến giúp ngươi!”

Hổ Mập muốn ra tay giúp đỡ Lâm Huyền, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gió rít bên tai, hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng né tránh.

Một đạo ánh sáng bạc hiện lên sát hai má hắn, phong nhận sắc bén suýt chút nữa đã xẻo được một miếng thịt trên mặt Hổ Mập.

Một con Tuyết Bối Ngân Lang mới xông đến gϊếŧ.

Đánh lén!

Tất cả mọi chuyện đều bị Lâm Huyền nhìn thấu.

“Dùng ba con đồng loại làm mồi nhử, dẫn dụ lực chú ý của ta và Hổ Mập, sau đó nhân cơ hội đánh lén Hổ Mập sao? Đàn súc sinh này lại có trí tuệ mức này.”

Sau khi dã thú tiến hóa thành yêu thú sẽ mở ra linh trí, cảnh giới của yêu thú càng cao, linh trí sẽ càng cao.

Sau khi cảnh giới của yêu thú đạt tới mức độ nhất định, thậm chí có thể hóa thành hình người, mở miệng nói tiếng người.

“Không phải, cảnh giới của đám Tuyết Bối Ngân Lang này đều dưới Luyện Thể tầng năm, không thể có linh trí cao như vậy được.”

“Trừ khi... có thứ gì đang chỉ huy chúng nó chiến đấu!”

“Lang Vương!”

“Tuyết Bối Ngân Lang là yêu thú sống thành đàn, tất nhiên trong đàn sẽ có một vương giả tồn tại, cảnh giới và linh trí của Lang Vương chắc chắn sẽ cao hơn so với Tuyết Bối Ngân Lang bình thường.”

“Mấy con Tuyết Bối Ngân Lang này cũng chỉ là tiên phong mà Lang Vương phái ra để thử thực lực của ta và Hổ Mập, một khi nó cảm thấy có thể chắc chắn gϊếŧ được chúng ta, bầy sói nhất định sẽ đồng thời xông lên!”

“Ta có bốn viên nguyên thạch bảo vệ thân thể, trừ khi Lang Vương có cảnh giới Tụ Khí, nếu không hoàn toàn không thể tổn thương ta.”

“Nhưng nếu bầy sói đánh tới, ta lại không thể bảo vệ được Hổ Mập.”

“Phải gϊếŧ chết mấy con Tuyết Bối Ngân Lang thử chúng ta một cách sạch sẽ lưu loát, khiến Lang Vương kiêng dè!”

Nghĩ thông suốt điều quan trọng trong đó, Lâm Huyền quát lên: “Hổ Mập, toàn lực ra tay đánh chết, đừng giữ sức!”

Hổ Mập không hiểu tại sao Lâm Huyền lại muốn hắn làm như vậy, nếu không giữ sức, bọn họ sẽ nhanh chóng cạn kiệt sức lực, không còn sức để chiến đấu tiếp.

Nhưng mà, Hổ Mập hoàn toàn tin tưởng Lâm Huyền, hắn không hề nghi ngờ mà điên cuồng thúc giục nguyên khí trong cơ thể, khuyến khích khí thể cuồng bạo, một trảo đánh về phía đầu của Tuyết Bối Ngân Lang trước mặt.

“Cụ Phong Trảo!”

“Răng rắc!”

Đầu của Tuyết Bối Ngân Lang bị đâm ra ba lỗ máu!

“Đi chết đi!”

Hổ Mập ra sức rút ra, đỉnh đầu của Tuyết Bối Ngân Lang bị cứng rắn nhổ lên.

Lâm Huyền cũng không giữ sức lại, nguyên khí trong sạch rèn luyện ra từ Thần Đạo Công Pháp, ngưng tụ trên quyền của hắn, đợi đến khi Tuyết Bối Ngân Lang đánh đến, một quyền xuất ra.

“Phục Hổ Quyền!”

“Rống!”

Quyền phong như tiếng hổ gầm, vang vọng trong rừng, bách thú kinh sợ.

Tuyết Bối Ngân Lang ở trước người Lâm Huyền, đầu trực tiếp bị nổ thành mảnh nhỏ, máu tươi văng khắp nơi, nhuộm hai con Tuyết Bối Ngân Lang khác thành màu máu!

Trong ánh mắt của hai con Tuyết Bối Ngân Lang này lộ ra vẻ sợ hãi, chúng nó rêи ɾỉ một tiếng, quay đầu bỏ chạy.

“Muốn chạy sao?”

Lâm Huyền lạnh lùng cười, nguyên khí ngưng tụ dưới lòng bàn chân, mặt đất dưới chân hắn nổ ầm một tiếng, nổ ra một cái hố nông.

Tốc độ của Tuyết Bối Ngân Lang cực kỳ nhanh, tốc độ của Lâm Huyền còn nhanh hơn!

Chỉ vẻn vẹn ba hơi, hai con Tuyết Bối Ngân Lang đã bị Lâm Huyền đuổi kịp.

“Chết đi!”

Lâm Huyền đánh ra hai quyền, hai con Tuyết Bối Ngân Lang ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng không kịp kêu lên đã đi đời nhà ma.

Một cước đá bay xác chết của Tuyết Bối Ngân Lang trước mặt, Lâm Huyền nhìn về phía trước người.

Ở trong đêm tối, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt tản ra lục mang của từng con Tuyết Bối Ngân Lang đang nhìn mình.

Bóng sói chồng chất, Lâm Huyền nheo mắt nhìn, còn có hơn mười con Tuyết Bối Ngân Lang!

Có điều, trong mắt những con Tuyết Bối Ngân Lang này đều có một chút hoảng sợ.

Thủ đoạn sét đánh của Lâm Huyền khiến bầy sói cảm nhận được sợ hãi!

Lúc này đối mặt với Lâm Huyền, rất nhiều Tuyết Bối Ngân Lang đã lùi về phía sau theo bản năng.

Ở trong bầy sói, Lâm Huyền tìm được một con Tuyết Bối Ngân Lang có hình thể lớn hơn rất nhiều so với đồng loại, nó ẩn trốn bên trong bầy sói, bóng sói như ẩn như hiện.

Lang Vương!

Ý niệm của Lâm Huyền vừa động, trong tay cầm một viên nguyên thạch, nếu như bầy sói làm bừa, hắn sẽ vọt vào trong bầy sói, thi triển Phiên Vân Chưởng, gϊếŧ chết Lang Vương!

“Hú!”

Tiếng sói hú vang dội van lên từ trong cổ họng của Lang Vương, bầy sói chậm rãi lùi lại, biến mất trong đêm đen,

Hổ Mập chạy đến: “Bầy sói đi rồi?”

Lâm Huyền gật gật đầu: “Đừng lơ là, chúng ta đổi chỗ nghỉ ngơi đi, để tránh đàn súc sinh này trở lại chỗ này lần nữa, ban đêm không có lợi đối với chúng ta, đợi đến ban ngày sẽ không sợ chúng nó nữa.”

“Được!”

Trên đường đi, Lâm Huyền và Hổ Mập nhìn thấy một con sông, dòng nước có thể che giấu mùi trên cơ thể người, hai người nhảy vượt qua, rồi dừng lại nghỉ ngơi.

Hổ Mập lau mồ hôi trên trán: “Lâm Huyền, hôm nay may mà có người, nếu không Béo gia ta có thể sẽ nằm lại đây rồi.”

Lâm Huyền có chút khó hiểu: “Không phải ngươi nói Nguyệt Dạ Sâm Lâm gần như không có nguy hiểm sao? Sao lại đυ.ng phải một đám yêu thú như vậy.”

Vẻ mặt Hổ Mập đau khổ: “Rất nhiều người cũng nói, mảnh sâm lâm này không có gì nguy hiểm đó, nếu không tại sao Tam công tử có thể dẫn theo nữ nhi thành chủ đến nơi này đánh dã chiến, chẳng lẽ hắn không sợ đang lúc sảng khoái bị yêu thú tha đầu sao?”

Dường như lời của Hổ Mập cũng có đạo lý, nhưng bầy sói thì giải thích như thế nào?

“Lâm Huyền, ta có một suy đoán, có thể đàn Tuyết Bối Ngân Lang này vốn không sinh sống ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm.”

Hổ Mập chỉ về phía xa: “Đi thẳng về phía này, ra khỏi Nguyệt Dạ Sâm Lâm, là Hoang Sơn Mạch, trong Hoang Sơn Mạch có yêu thú thành đàn, chúng nó đến Nguyệt Dạ Sâm Lâm, chỉ sợ là có mục đích.”

“Bất kể là mục đích gì, bây giờ chúng ta đi lại trong rừng, sớm hay muộn cũng có thể gặp phải chúng nó.”

Hổ Mập cực kỳ lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ, trở về sao?”

Lâm Huyền lắc đầu: “Tất nhiên không thể trở về rồi, không hoàn thành nhiệm vụ trở về tông môn, đừng nói chúng ta sẽ tổn thất điểm tích lũy, sẽ còn liên lụy đến Mạn sư tỷ.”

“Đúng vậy, ta không thể liên lụy Mạn tỷ tỷ!”

Đáng nói chuyện, bỗng nhiên Lâm Huyền cảm nhận được nguy hiểm ập tới.

“Cẩn thận!”

Bên cạnh con sông, bỗng nhiên một mảnh bị nổ tung thành bọt nước, một đạo tia chớp màu xanh biếc lao thẳng về phía Lâm Huyền.

“Muốn chết!”

Lâm Huyền thấy rõ, đây là một con yêu thú rắn nước màu xanh biếc, chỉ sợ tiếng nói chuyện của hai người đã thu hút nó đến, ẩn núp trong nước sông, đợi hai người Lâm Huyền và Hổ Mập chưa kịp chuẩn bị, đặc biệt đánh lén!

Nhưng mà, Lâm Huyền sớm đã cảnh giác, trong nháy mắt con rắn nước nhảy khỏi mặt nước, một quyền đã đánh ra.

“Phục Hổ Quyền!”

Rắn nước bị Lâm Huyền đánh thành một bãi máu thịt, rơi rụng xuống đất.

Trong lòng Hổ Mập hoảng hốt, sắc mặt Lâm Huyền nặng nề, nếu không phải hắn phát hiện đúng lúc, lúc này chỉ sợ đã gặp nguy nan.

“Là Lục Thủy Mãng Xà!”