Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 8: Khảo Hạch Có Độ Khó Cao Nhất

Nghe người thanh niên đằng trước nói như vậy, Lâm Huyền hết sức tò mò.

"Huynh đệ, ngươi nói Lộ trưởng lão chính là lão đầu áo trắng vừa nãy đó hả?"

Thanh niên quay đầu, nước mắt tuôn ào ạt như suối.

"Ngươi tham gia khảo hạch ngoại môn lần đầu tiên à? Ngoại môn Càn Long Tông có mười hai vị trưởng lão khảo hạch, chuyên môn phụ trách công việc khảo hạch của ngoại môn."

"Đề bài của mười hai người này ra không hoàn toàn giống nhau, người ra đề có độ khó cao nhất trong số đó chính là Lộ trưởng lão."

"Nhưng hễ là Lộ trưởng lão quản lý khảo hạch thì mỗi lần đều chỉ có rải rác mấy người thông qua, năm nay đã có sáu trận khảo hạch do Lộ trưởng lão quản lý mà không có lấy một ai thông qua!"

Lâm Huyền tặc lưỡi: "Năm nay mới hơn phân nửa, nếu như mười hai vị trưởng lão thay phiên nhau canh thi, tính bình quân ra thì mỗi người cũng chỉ canh thi mười bốn, mười lăm trận. Vậy mà đã có sáu trận khảo hạch không có ai thông qua, đề bài của Lộ trưởng lão này đúng thật là rất đánh đố người khác!"

"Còn không phải hay sao, nghe nói lần trước có một người Luyện Thể tầng bốn mà còn không thông qua đấy!"

Luyện Thể tầng bốn mà cũng không thông qua? Lâm Huyền không hiểu, nhưng phàm là người trở thành võ giả thì đều có tư cách gia nhập ngoại môn, theo lý mà nói thì cảnh giới càng cao, càng dễ dàng gia nhập.

Hồ Tông chỉ đạt đến cảnh giới Luyện Thể tầng một mà đã trở thành đệ tử ngoại môn, vì sao võ giả Luyện Thể tầng bốn lại không thể thông qua khảo hạch được chứ?

"Huynh đệ, ngươi không biết đấy thôi, khảo hạch của ngoại môn không phải kiểm tra cảnh giới, mà là tiềm lực tu hành!"

"Huynh đệ, ngươi cứ thử tưởng tượng xem, Càn Châu lớn như thế, võ giả trẻ tuổi tới tham gia khảo hạch mỗi ngày, nói ít thì cũng hàng trăm, vì sao đến nay ngoại môn chỉ có hơn một ngàn người?"

"Những gia tộc có tiếng tăm ở Càn Châu gần đến con số hàng vạn, tất cả mọi người không thiếu tài nguyên tu luyện để con em học trò đạt đến cảnh giới Luyện Thể tầng ba, tầng bốn hay thậm chí là tầng năm cũng không tính là quá khó."

"Cái khó ở đây chính là nâng cao tiềm lực của một người!"

"Tiềm lực là trời sinh, chỉ cần bước vào Càn Long Tông, tài nguyên tu luyện gần như là vô cùng vô tận, cho dù lúc khảo hạch mới chỉ có Luyện Thể tầng một, chỉ cần thông qua khảo hạch, dưới sự đảm bảo của tông môn, việc đột phá cảnh giới Tụ Khí cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn của thời gian mà thôi."

"Càn Long Tông nhận thiên tài có tiềm lực đột phá Tụ Khí Cảnh, thậm chí là Hóa Nguyên Cảnh!"

Lâm Huyền đã hiểu, chín cảnh giới của võ đạo, mỗi một cảnh giới đều là một ngưỡng cửa, muốn nhảy lên được thì tiềm lực là yếu tố quan trọng nhất.

Không biết có bao nhiêu võ giả, cả một đời đều kẹt ở cảnh giới Luyện Thể tầng chín, cả đời không thể Tụ Khí được.

"Đề bài của Lộ trưởng lão kia thường về phương diện nào vậy?"

"Hầy, nghe nói Lộ trưởng lão chẳng những có tu vi Tụ Khí tầng chín cường đại mà còn là một vị Khôi Lỗi Sư lợi hại, chỉ sợ khảo hạch của hắn sẽ có liên quan đến khôi lỗi."

Thiên Nguyên đại lục, võ đạo hưng thịnh, nhưng ngoại trừ con đường chính là võ đạo thì còn có rất nhiều chức nghiệp phụ trợ khác ra đời, có thể nâng cao chiến lực của võ giả, thậm chí có thể phụ trợ cho việc tu luyện của võ giả.

Chức nghiệp phụ trợ có rất nhiều loại, có thể nói là đủ loại trường phái, trong đó có y, đan, khí, phù, thậm chí là cả cầm, kỳ, thư, họa.

Để phân chia những chức nghiệp phụ trợ này, mọi người gom những nghề nghiệp này lại, dựa vào sự ảnh hưởng lớn hay nhỏ đối với thực lực của võ giả mà phân thành thượng cửu lưu chức nghiệp, trung cửu lưu chức nghiệp và hạ cửu lưu chức nghiệp.

Khôi Lỗi Sư có thể gián tiếp nâng cao thực lực võ giả, chính là một trong hạ cửu lưu chức nghiệp.

Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên Lộ trưởng lão phát ra một tiếng quát nhẹ.

"Tất cả im miệng!"

Uy danh nghiêm nghị, tiếng quát như nước thủy triều, cuồn cuộn mênh mông.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt các thiếu niên tới tham gia khảo hạch đều trắng bệch, dương như nhận được sự đả kích không nhỏ.

Lộ trưởng lão hết sức hài lòng với hiệu quả này, đã đến Càn Long Tông tham gia khảo hạch, mặc kệ thân phận của ngươi cao quý đến mức nào, cũng đều phải ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn nhìn về phía Lâm Huyền theo bản năng, lại giật mình phát hiện, mặt mày thiếu niên này vẫn không đổi sắc như cũ.

Nhưng hắn lại không biết, Lâm Huyền đã mắng thầm hắn ở trong lòng từ lâu.

"Quả nhiên lão già này có bệnh, chẳng lẽ sáng nay lại có người đào mộ tổ tiên của nhà hắn hay sao chứ?"

Lộ trưởng lão tạo vẻ nghiêm trạng: "Chư vị đều tới tham gia khảo hạch của Càn Long Tông, chắc có lẽ đã hiểu rõ quy tắc từ lâu rồi, ở đây ta cũng không nhắc lại nhiều lời làm gì nữa."

"Từ Phong!"

Lộ trưởng lão gọi một tiếng, bên trong hàng ngũ của ngoại môn hộ vệ, lập tức có một đệ tử trẻ tuổi đứng ra.

"Đệ tử có mặt!"

"Dẫn bọn họ đến Khôi Lỗi tháp tham gia khảo hạch."

Ba chữ Khôi Lỗi tháp vừa được thốt ra, không chỉ có những thiếu niên tham gia khảo hạch trợn mắt mà ngay cả ngoại môn đệ tử ở đó cũng đều lộ vẻ mặt kinh hãi.

Lâm Huyền thấy kỳ lạ, bèn hỏi: "Khôi Lỗi tháp rất đáng sợ sao?"

"Vị huynh đệ kia, không biết là phúc đấy! Khôi Lỗi tháp này chính là tuyệt tác kinh điển nhất của Lộ trưởng lão, tổng cộng có mười tầng, mỗi tầng có mười khôi lỗi có cảnh giới ngang hàng với ngươi, chỉ có người bước lên được tầng thứ ba thì mới có thể thông qua được khảo hạch!"

Lâm Huyền hơi sững sờ, nói như thế thì có khác gì lấy một địch mười, ít nhất còn phải chiến đấu liên tục hai vòng mới được xem là thông qua.

Cho dù khôi lỗi không có suy nghĩ nhưng cảnh giới giống nhau, số lượng chiếm ưu thế, chắc chắn lấy một địch mười sẽ khó khăn vô cùng.

"Huynh đệ, coi như chúng ta không may, trong tất cả khảo hạch nhập môn, Khôi Lỗi tháp chính là một thứ thuộc hàng khó xơi nhất!"

Dưới sự dẫn đầu của đệ tử ngoại môn Từ Phong, đoàn người của Lâm Huyền đi đến trước Khôi Lỗi tháp.

Khắp mình Khôi Lỗi tháp có màu đen, được chế tạo từ huyền thiết, gió thổi trên thân tháp phát ra tiếng rít gào mãnh liệt, khiến cho người khác cảm nhận được một vẻ xơ xác tiêu điều nghiêm trọng.

Lộ trưởng lão mở miệng: "Cứ hễ là người có thể bước vào được tầng thứ ba thì đều có thể thông qua khảo hạch!"

"Để cổ vũ cho các ngươi dùng sức trèo lên trên, chỉ cần là người bước lên được tầng thứ bốn, sẽ được ban thưởng bốn trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ năm, năm trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ sáu, sáu trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ bảy, bảy trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ tám, tám trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ chín, chín trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ mười... Nếu có ai có thể bước vào được tầng thứ mười thì sẽ có kinh hỉ chờ đợi người đó!"

Câu nói này của Lộ trưởng lão đã khiến từng thiếu niên đợi khảo hạch hưng phấn lên, thi nhau hằm hè làm nóng người.

Mấy trăm ngân tệ, đối với con em quý tộc mà nói thì không được xem là gì cả nhưng đối với con em nhà bần hàn mà nói, đó lại là một số tiền lớn.

Nhất là đối với người không có đồng nào như Lâm Huyền mà nói, đơn giản chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

"Tầng thứ mười sao? Ta nhất định phải leo lên được!"

Nghe nói khảo hạch ngày hôm nay là Khôi Lỗi tháp cho nên có không ít đệ tử ngoại môn chính thức đến đây vây xem.

"Hôm nay đám gà con tham gia khảo hạch này, xem như xui xẻo."

"Đúng đấy, xem dáng vẻ hưng phấn của bọn họ kìa, cứ như có thể cầm được ngân tệ không bằng ấy."

"Khôi Lỗi tháp này vốn là xây để khảo hạch đệ tử chính thức, nhưng từ sau khi đã xây xong, người có thể trèo lên đến tầng thứ mười, chỉ lác đác chẳng được mấy ai, một đám lông bông lông còn chưa mọc đủ, sợ rằng tầng thứ nhất cũng không qua được."

Lộ trưởng lão mở miệng hỏi thăm: "Ai tới trước?"

"Ta lên!"

Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, dẫn đầu đứng dậy, hắn ăn mặc phục sức hoa lệ, nạm vàng đeo bạc, cầm trong tay một cây quạt giấy có họa một bức tranh cảnh sắc non nước, phong độ nhẹ nhàng, hay cho một mỹ thiếu niên.

Trong đám người đang đợi khảo hạch, có người trầm giọng ngạc nhiên kêu lên: "Là Thất công tử của Hồ gia, đại gia tộc đứng thứ hai Càn Châu, năm nay hắn cũng tới tham gia khảo hạch sao?"

"Nghe nói con cháu Hổ gia ai nấy đều bất phàm, Thất công tử lại càng dày công tôi luyện Hổ Gia Quyền, ta thấy chắc chắn hắn sẽ có thể nhẹ nhàng thông qua khảo hạch!"

"Đương nhiên, nếu như ngay cả Thất công tử cũng không thông qua được, vậy thì chúng ta dứt khoát đừng nên nếm thử làm gì, dẹp đường hồi phủ luôn cho xong."

Dưới sự chú ý của muôn người, Thất công tử ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào Khôi Lỗi tháp.

Cánh cửa sắt nặng nề của Khôi Lỗi tháp chậm rãi đóng kín lại, ngay sau đó, bên trong tầng thứ nhất vang lên âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Nhưng chỉ vẻn vẹn chừng ba mươi hơi thở trôi qua, tiếng đánh nhau đã ngừng lại.

"Không hổ là Thất công tử, còn chưa hết thời gian uống cạn nửa chén trà đã thông qua được tầng thứ nhất!"

"Đúng vậy đó, xem ra cái Khôi Lỗi tháp này cũng không giống trong truyền thuyết đồn đại lắm!"

"Chúng ta có hy vọng gia nhập Càn Long Tông rồi!"

Két một tiếng, cửa lớn của Khôi Lỗi tháp lại mở ra một lần nữa, một người bị đánh thành đầu heo, dấu vết máu me đầy mặt, đầu tóc rối bời, quần áo toàn thân rách rưới lảo đảo đi ra, hắn vừa ra khỏi Khôi Lỗi tháp đã ngã thẳng xuống mặt đất.

Phía bên ngoài Khôi Lỗi tháp lặng ngắt như tờ, đầu heo vừa bước ra đó, không phải là Thất công tử vừa nãy đi vào thì còn là ai được nữa?