Ngạo Phong

Chương 59

Ba đường sáng trong không trung khiến mọi người tái mặt, tiếng vang lớn vọng lại trong sơn cốc.

Lam Tuân tuy bị hai người Lôi Ngự Phong chọc tức sôi máu não, nhưng vẫn là một người đã lão làng kinh nghiệm, vừa cảm nhận được sức mạnh phát tán ra từ sau lưng, ông ta bừng tỉnh lại, đúng rồi, phía liên minh tự do còn một đại thống lĩnh là đế vương thuần thú! Đó cũng là một cao thủ cấp thiên sở hữu thần thú!

“Quả nhiên là huyễn kỹ thiên không cấp thần! A…” Đối diện với sự tấn công kép từ trước ra sau của huyễn kỹ thiên không, Lam Tuân kinh hãi tột cùng, vội vàng ra lệnh cho con cua phi thiên của mình đang xông về phía Mạc Nam mau trở lại sau lưng mình, đủ làm giáp thịt, may mà nó phản ứng cũng nhanh, con cua lập tức quay lại sau lưng ông ta.

Nhưng nào có tác dụng gì với huyễn kỹ thiên không của thần thú lục tinh sao?

Đến cả Xích Kim Bỉ Mông cũng phải chịu thiệt dưới sự tấn công khủng khϊếp này, một con cua phi thiên là thần thú bình thường như nó làm sao chịu nổi? Mộng Yểm bắn ra ma quang khủng khϊếp xông thẳng về phía con cua kia, tiếp tục tấn công Lam Tuân đang giao đấu với Lôi Ngự Phong, không thể di chuyển đi chỗ khác được!

Lam Tuân chỉ cảm thấy lưng mình nhói lên thật mạnh, sự va chạm mạnh đến mức ông ta mất hết thăng bằng, không thể tiếp tục thi triển huyễn kĩ thiên không, phía chính diện cũng bị ánh sét kim bằng của Lôi Ngự Phong công phá, hai huyễn kĩ giao nhau với trung điểm là Lam Tuân, tạo thành một vụ nổ lớn vô cùng khủng khϊếp!

“Trời ơi!”

Sự thay đổi kịch tính khiến người ta há hốc mồm, năng lực bùng nổ ở trung tâm tản ra với hình dạng vòng sáng, những huyễn sư thiên không đang ở gần đó vội vàng bay nhanh lùi lại, những huyễn sư rèn luyện của các tiểu đội khác cũng kêu lớn rồi nhắm mắt lại, khom người xuống, luồng khí nổ toả ra trên đỉnh đầu, mọi người chỉ cảm thấy cả tóc họ cũng như đang bị đốt cháy.

Sự giao nhau của hai luồng huyễn kĩ kết thúc, tiếng kêu thất thanh của Lam Trừng cũng theo đó xé không trung truyền tới: “Lam Tuân các hạ!”

Bụi trần tản ra, mọi người tạm thấy rõ tình huống phía bên đó, ai nấy đều nuốt nước bọt thật mạnh, sự giao nhau trên trời ảnh hưởng tới mặt đất, ở trung tâm trên mặt đất, hố tròn với đường kính ba mét lúc này đã lõm sâu xuống đất, cỏ mọc xung quanh đã bị quét sạch, lộ ra đất trống phía dưới.

Trên trời dưới đất trống không toang toác, nào còn thấy bóng dáng của Lam Tuân?

Gió thoảng thổi qua, người nhà họ Lam cảm thấy lạnh lẽo khôn cùng, năng lượng khủng bố ban nãy phát nổ, mạnh tới nỗi có thể huỷ diệt cả một ngọn núi nhỏ, cho dù có giáp thần thú bảo vệ đi nữa, ở ngay trung tâm vụ nổ thế kia thì chỉ có một kết cục mà thôi – trở về với cát bụi! Đến cả xương cũng không còn tàn tích!

“Lam Tuân các hạ… chết rồi ư?” Tần Thiển và vài huyễn sư thiên không khác ngây ra tại chỗ.

“Đạo sư… Lam Tuân các hạ, chết rồi sao?” Những thanh niên nhà họ Lam đến rèn luyện ngây người nhìn chằm chằm khoảng trời đất trống trải đằng trước, hoảng sợ cực độ, không biết nên có phản ứng gì.

“Chết rồi, Lam Tuân các hạ chết rồi! Tông sư thuần thú duy nhất của gia tộc chúng ta chết rồi!” Lam Trừng cảm thấy hai mắt tối sầm, gần như ngất xỉu ngay lập tức, Lam Tuân chết trong lúc cùng dẫn dắt tiểu đội với anh ta, Lam Trừng gần như có thể nhìn thấy kết cục của mình thê thảm thế nào, đây là người góp sức cho nhà họ Lam cường thịnh không suy yếu bấy lâu đó!

Qua cơn kinh hãi, Lam Trừng nổi điên triệt để, sự tức giận vô cùng tận của anh ta bộc phát, gào lên với bức tường đá đang toả ra luồng khí đen hắc ám: “Khốn nạn! Mày cứ đợi sự trả thù của gia tộc bọn tao đi!”

“Ngu vẫn cứ là ngu mà thôi nhỉ, nếu tôi đã dám kết liễu Lam Tuân thì còn sợ gì sự trả thù của các người?” Tiếng cười lạnh lùng vang lên từ phía bên kia, bóng người chớp nhoáng, thiếu niên khôi ngô mặc chiến giáp phong thần màu đen chầm chậm bay tới, mọi người tò mò nhìn sang.

Chỉ cần một ánh nhìn, sắc mặt tất cả những người ở đó đều cứng đờ lại.

Bởi vì họ mới phát hiện, bóng người này dường như có hơi quen mắt…

“Đó, đó là…” Lam Trừng lại thấy một tia sét đánh ngang qua đầu, cả người như bị sét đánh cho ngơ ngác, giọng nói run rẩy, không biết là vì phẫn nộ hay sợ hãi.

“Ngạo Phong? Là Ngạo Phong?” Hai người Lôi Ngự Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, còn tưởng sẽ có một trận khổ chiến ấy chứ, không ngờ từ đâu đột nhiên xuất hiện một luồng huyễn kĩ thiên không đáng sợ thế này, hai người còn đang nghi ngờ huyễn sư thiên không từ nơi nào thế không biết, Ngạo Phong bỗng xuất hiện ngay lúc này thì cũng bất ngờ một phen.

“Vừa rồi là huyễn kĩ thiên không đó! Cậu ta thành huyễn sư thiên không rồi ư?” Mạc Nam dụi mắt, tự xác nhận không nhìn nhầm, kêu lên một tiếng: “Mẹ nó! Yêu quái!”

Lôi Ngự Phong lại vừa lắc đầu cười khổ vừa thầm thấy mừng: “Tôi đã bị bất ngờ quen rồi, bây giờ có nói với tôi là một mình cậu ta gϊếŧ chết cả con cự long vàng kia tôi cũng không thấy lạ.”

Tần Thiển nhìn thấy Ngạo Phong, cũng yên tâm hơn, đứng kế bên cười khổ nói: “Cự long vàng thì không có nhưng cậu ấy rất có thể đã gϊếŧ chết một con thần thú thất tinh Xích Kim Bỉ Mông mạnh không thua gì cự long vàng, nếu không sẽ không quay lại sớm vậy.”

“Hả…” Hai người Lôi Ngự Phong lại giật giật khoé miệng, đổ mồ hôi lạnh.

Những người phía trên đang kinh ngạc thì đám người bên dưới đã nháo nhào hết cả lên, xì xào bàn tán đủ hết về sự xuất hiện kinh khủng này của Ngạo Phong.

“Là Tần Ngạo Phong, là Thất Thiếu Gia phế vật của nhà họ Tần!”

“Có nhầm không vậy! Phế vật gì chứ, đó là huyễn sư thiên không đó!”

“Thất Thiếu Gia của nhà họ Tần gϊếŧ chết Lam Tuân các hạ ư? Trời ạ!”

Lam Trừng trợn tròn hai mắt, muốn lọt hai tròng mắt ra ngoài, lửa giận sôi lên tận đỉnh đầu, chỉ thẳng vào Ngạo Phong thản nhiên anh tuấn ở phía đối diện mà gào: “Tần Ngạo Phong! Hoá ra là mày! Mày gϊếŧ tông sư thuần thú của gia tộc bọn tao! Mày chết chắc rồi! Cho dù là nhà họ Tần cũng không chịu nổi lửa giận của cả gia tộc họ Lam đâu!”

“Vô tri thứ thiệt, sao tôi phải đối mặt với lửa giận của gia tộc các người?” Ngạo Phong khinh thường liếc anh ta một cái, đôi con ngươi đen láy ánh lên sát khí không khỏi khiến người khác rùng mình, đường cong nhếch lên ở khoé miệng, cô cười: “Như Lam Tuân đã nói vậy, chỉ cần tin tức không truyền ra ngoài thì anh nghĩ ai sẽ biết tôi gϊếŧ người chứ, đúng không?”

Nghe xong, Lam Trừng đột nhiên cảm nhận được cơn lạnh trỗi lên từ sau lưng, vừa quay đầu nhìn, kiếm xỉ hổ vương và Kim Bằng của Lôi Ngự Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện từ đằng sau anh ta, nhìn anh ta với đôi mắt hung hăng!

“A! Đám khốn nạn đáng chết bọn mày, bọn mày dám…” Lam Trừng còn chưa nói xong, Tự Kiếm và Thôn Tiêu đã xông đến tấn công anh ta với tốc độ sấm chớp, mà Ngạo Phong cũng không nói nhiều, bay thẳng đên trên doanh trại của gia tộc họ Lam, dưới sự kinh hãi của mọi người, cô hất tay, mười chín thanh phi kiếm bay xuống từ đỉnh đầu!

Tiếng kêu thảm thiết nối nhau vang lên, nhất thời nháo nhào hết lên.

Cảm nhận được ý đồ của Ngạo Phong, người của nhà họ Lam kinh hãi hơn nữa, vội vàng kéo nhau chạy tứ tán, muốn thoát khỏi truy sát, nhưng trong số đó mạnh nhất cũng chỉ là linh huyễn sư tam kiếm, có ai đủ sức mà chống lại vu lực của thần huyễn khí phi kiếm? Phi kiếm bay với tốc độ ánh sáng chớp nháy trong đám người, cướp mạng người ta chỉ trong chớp mắt.

Nhìn thành viên gia tộc mình chết như rơm rạ, ngã xuống không biết bao nhiêu người, sắp chết sạch hoàn toàn, trên đất là xác người nhà họ Lam nằm vất vưởng, Lam Trừng nguội lạnh trong lòng, anh ta sắp phát điên với sự bức ép hung hãn của Ngạo Phong, anh ta không quan tâm gì tới sĩ diện nữa, cố gắng chống đỡ sự tấn công của Thôn Tiêu và Tự Kiếm, khẩn cầu Lương Huyễn và Tiêu Linh.

“Hai vị các hạ, cứu gia tộc chúng tôi với, các người đã thề sẽ giúp chúng tôi lấy trứng rồng cơ mà!”

“Người tuyên thệ của chúng tôi là Lam Tuân đã chết rồi, lời thề còn tác dụng gì nữa?” Tiêu Linh lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Hơn nữa, tứ đại gia tộc chúng ta vốn có cạnh tranh với nhau, Lam Tuân bắt chúng tôi đối phó với Lôi Ngự Phong, kéo chúng tôi vào thế bất nhân bất nghĩa, bây giờ anh còn mặt mũi cầu xin chúng tôi à?”

Lương Huyễn cũng tiếp lời nói với Lam Trừng: “Các người tự tìm cái chết, chọc phải người không nên chọc, thì nên tự chấp nhận số phận đi!”

Hai người họ là huyễn sư thiên không, đều là những người tinh ranh lão làng, ai cũng nhìn rõ cục diện bây giờ của sự việc? Không chỉ vì thế lực mạnh mẽ của nhà họ Lam đã mất đi, họ theo bản năng không muốn làm kẻ thù với Ngạo Phong, Tần Ngạo Phong quá đáng sợ! Sức mạnh thì không nói tới, huyễn sư thiên không ở tuổi này thì chắc chắn ông cụ nhà họ Tần sẽ liều mạng bảo vệ cô, hơn nữa tính cách của cô cũng khiến người khác sợ sệt, nói gϊếŧ là gϊếŧ, quả quyết gãy gọn, phát huy chữ “gắt” đến cực điểm.

Cho dù bây giờ đang lấy mạng người nhà họ Lam như gặt cỏ, cô cũng chỉ giữ biểu cảm lạnh lùng trên mặt, không cau mày dù chỉ một chút, có thể thấy rõ trước giờ cô không hề sợ hãi gì.

Vậy nên Lương Huyễn và Tiêu Linh theo bản năng chọn theo phe Ngạo Phong, không chịu đối đầu với cô.

Tần Thiển thầm cảm thán, quả nhiên là thế này, trước khi rời đi lần trước, những lời cô nói khiến ông ta hiểu thiếu niên này đã tính toán đến việc tiêu diệt cả gia tộc họ Lam, thủ đoạn của cô rất đáng sợ, thậm chí đáng sợ hơn cả Ngạo Thiên các hạ, sau này, cô chắc chắn sẽ là sự tồn tại khủng khϊếp hơn cả Ngạo Thiên các hạ.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lam Trừng cuối cùng cũng bị hổ vương cắt đứt cổ, cùng lúc, tiểu đội của nhà họ Lam ngã xuống hết, không còn ai sống sót, toàn bộ người của nhà họ Lam đến Sơn Lĩnh Chết Chóc lần này không một ai sống sót. Sự chết chóc bao trùm cả sơn cốc, bốn bề yên ắng, không có ai dám nói một tiếng nào, sợ chọc giận vị đại thống lĩnh này thì người chết tiếp theo sẽ là mình.