Ngạo Phong

Chương 12

Những lời nói này khiến Ngạo Phong lại ngẩng đầu liếc mắt về phía bên này một lần nữa, có chút cảm tình đối với người đàn ông đẹp có đôi mắt xanh kia.

“Học viện Địch Oa?” Tên giáo viên học viện Duy Sâm kia không nghĩ sẽ có người làm trái lại, bị vả lại một cái như vậy khiến ông ta tức thối mặt, liếc mắt nhìn thẻ bài trước ngực người đàn ông kia, sau đó lại nhìn Ngạo Phong một cái, cười nhạo: “Một học viện nhỏ ở mấy nơi tồi tàn, nghe cũng chưa nghe qua, nếu đã nhìn trúng huyễn sư nhất kiếm kia, các người có thể thu nhận thứ phế vật mà chúng tôi không cần tới như cậu ta cũng được.”

“Ông nói cái gì? Ông mới là…” Một người đàn ông bên cạnh người đàn ông mắt xanh kia nhướng mày đứng phắt dậy, trên mặt lộ rõ ý cười giễu cợt, người đàn ông mắt xanh trừng mắt liếc nhìn người đàn ông cảnh cáo một cái, ngắt lời anh ta, cười nói: “Nói cũng đúng, người mà học viện chúng tôi muốn thu nhận, đương nhiên các người “không thể” muốn được, anh bạn này, chúng ta vẫn nên đừng quấy rầy cậu ấy kiểm tra thì hơn.”

Tên giáo viên học viện Duy Sâm kia không nghe ra được ý tứ trong lời nói của người đàn ông nọ, còn tưởng rằng đối phương đang sợ hãi nên thản nhiên hừ một tiếng, rồi bày ra nét mặt cao ngạo.

“Hiệu trưởng! Người này thật sự quá kiêu ngạo, một học viện Duy Sâm nho nhỏ mà cũng dám ra oai trước mặt chúng ta, chúng ta chính là…” Người hộ vệ kia tỏ vẻ khinh bỉ liếc mắt nhìn tên giáo viên học viện Duy Sâm kia một cái, căm giận nhìn người đàn ông đẹp có đôi mắt xanh kia nói.

“Thôi được rồi, cậu muốn làm bại lộ thân phận của chúng ta sao? Chỉ là một nhân vật nhỏ, cậu so đo với ông ta làm cái gì? Đợi chút nữa đứa bé kia đánh giá ra kết quả, ông ta sẽ tự khắc ngậm miệng.” Người đàn ông có đôi mắt xanh trả lời, nhưng đôi mắt tựa biển cả kia thì vẫn chăm chú nhìn về phía Ngạo Phong.

“Nhưng mà hiệu trưởng, loại huyễn thú như chuột băng này là nhận người chúng nhìn thấy làm chủ, không cần thuần phục, thất thiếu gia kia chẳng phải luôn bị gọi là phế vật sao? Cậu ta có thật sự là huyễn sư không?” Hộ vệ nói với vẻ hoài nghi, đúng là chuột băng không cần huyễn lực thuần phục, cho nên tên giáo viên bên học viện Duy Sâm kia mới có thể kiêu ngạo như vậy.

“Tôi lại rất tin tưởng vào cậu ấy, cậu không thấy con sói bạc đi bên cạnh cậu ấy đấy sao? Tôi luôn cảm thấy, con sói bạc đó dường như không hề đơn giản như vẻ ngoài.” Người đàn ông đẹp có đôi mắt xanh nhìn Ngạo Phong cười, ánh mắt xanh thẳm sáng ngời.

Trong lúc hai người nói chuyện, Ngạo Phong đã tiếp nhận thủy tinh chuyên dụng để kiểm tra huyễn lực, kỳ thực, bài kiểm tra cũng khá đơn giản, chỉ cần thở ra hoa văn màu bạc khi triệu hồi huyễn thú, nhưng mà nếu không lướt qua đường ranh giới bảy kiếm trong vòng huyễn sư, sẽ không xuất hiện hoa văn kiếm màu bạc, cho nên mới cần thứ này, ngoài ra cái thủy tinh này cũng là để tránh có người sử dụng phương pháp ảo giác để gian lận.

“Thất thiếu gia, chuyển huyễn lực vào thủy tinh, như vậy là có thể phân định cấp bậc huyễn sư của cậu.” Người đàn ông cỡ tuổi trung niên cười nói, hoàn toàn không vì danh hiệu phế vật của Ngạo Phong mà ghẻ lạnh với cô, mỗi một huyễn sư đến công hội huyễn sư đều sẽ nhận được sự công bằng như nhau.

Tay cầm thủy tinh, Ngạo Phong hơi hơi nheo mắt lại, trong lòng thầm niệm Huyễn Thần Quyết, huyễn lực màu xanh biếc trong cơ thể đột nhiên lưu chuyển với tốc độ cao, chảy xuôi vào trong thủy tinh dùng để kiểm tra.

Thoáng chốc, trong tay Ngạo Phong bất ngờ bổ ra một luồng sáng màu xanh biếc, ánh sáng lóng lánh, như thể là chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, ánh sáng chói mắt đến nỗi khiến nhiều người còn không chịu được phải tạm thời nhắm hai mắt lại.

Dưới chân Ngạo Phong, một hình tam giác màu bạc có hoa văn kim châm từ từ hiện lên, ở trong mỗi một cái đỉnh nhọn đều có chín thanh kiếm nhỏ màu bạc với các hình thái khác nhau, chúng lấp đầy ba đỉnh nhọn, tạo thành một mô hình hình quạt, giống hệt biểu tượng thanh kiếm bạc trên tấm bảng ở lối ra vào của công hội huyễn sư.

Nhìn thủy tinh phát sáng một cách kỳ lạ kia, lại thêm hoa văn màu bạc đó nữa, toàn bộ người trong đại sảnh của công hội huyễn sư đều phải trừng lớn hai mắt nhìn, tựa như chuông đồng, chung quanh yên tĩnh vô cùng, đến mức có thể có thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, những tiếng bàn tán xôn xao cũng ngừng lại.

Người đàn ông cỡ tuổi trung niên run rẩy tiếp nhận thủy tinh trong tay Ngạo Phong, dụi dụi mắt, liếc mắt nhìn Ngạo Phong bằng ánh mắt như thể nhìn thấy quái vật, huyễn lực trong thủy tinh vô cùng rõ ràng, tuyệt sẽ không sai, màu xanh biếc, đây là huyễn lực của đại huyễn sư! Nhìn nhìn lại hoa văn màu bạc dưới chân cô, tuy rằng chỉ trong một khắc ngắn ngủi, nhưng ông ta cũng sẽ không nhớ lầm, ba đạo kim châm trong hình thật sự chính là chín thanh kiếm nhỏ màu bạc!

“Cửu… Cửu kiếm…” Trái tim của người đàn ông cỡ tuổi trung niên đập nhanh đến không tưởng nổi, đến nói chuyện cũng lắp bắp.

“Huyễn sư cửu kiếm? Cậu ta vậy mà lại là huyễn sư cửu kiếm?” Bên ngoài cũng có không ít người nhìn thấy tình hình bên trong, họ lập tức kinh ngạc hô lên.

“Không không không, không phải huyễn sư cửu kiếm, mà là… Là…” Người đàn ông cỡ tuổi trung niên kia hít sâu vài cái, cuối cùng mới vừa vui mừng vừa kích động nói ra sự thật một cách đứt quãng, vẻ mặt vẫn không thể tin được: “Đại huyễn sư… Đại huyễn sư cửu kiếm! Trời ơi, một đại huyễn sư cửu kiếm chỉ mới mười lăm tuổi…”

Đại huyễn sư cửu kiếm!

Thời điểm dưới chân cô hiện ra những hoa văn như vậy, người trong đại sảnh liền trố mắt nhìn, nhưng họ lại rơi vào màn sương mù không dám tin, mãi cho đến khi nhân viên phân định nói ra những lời đó, lúc này mới thật sự bùng nổ, từ trong ra ngoài đều ầm ĩ những lời cảm thán hỗn độn, một đại huyễn sư cửu kiếm mười lăm tuổi, thật sự quá đáng sợ!

Các giáo viên học viện đại huyễn sư tới tuyển sinh vừa mới giây trước còn chờ xem trò hay, thì giờ lại không tự chủ được mà thi nhau đứng lên với nét mặt kinh hãi tột đột, mà tên giáo viên của học viện Duy Sâm kia cũng run rẩy đi lên trước một bước, ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt thay đổi đủ loại màu sắc từ xanh trắng rồi lại đen.

“Thiên tài, ở Ruska còn một thiên tài tuyệt thế nữa!” Ngay cả người đàn ông đẹp có đôi mắt xanh đã từng nhìn thấy nhiều thiên tài, cũng không kìm được mà lộ vẻ khϊếp sợ, miệng nhẹ giọng tán thưởng.

Đại huyễn sư cửu kiếm, chỉ cách linh huyễn sư có một bước!

Đến thánh hoàng Quân Lạc Vũ với tài năng trời ban được cho là trăm năm khó gặp cũng phải đến năm mười sáu tuổi mới đột phá thành linh huyễn sư, nếu Ngạo Phong có thể đột phá trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể cô sẽ trở thành linh huyễn sư trẻ tuổi nhất trên đại lục.

Nghĩ đến chuyện mới xảy ra với Ngạo Phong vừa nãy, người đàn ông có đôi mắt xanh không biết nên khóc hay cười: “Một đại huyễn sư cửu kiếm mười lăm tuổi bị trục xuất khỏi gia tộc như vậy, lại còn kết oán với nhà họ Tần, không biết đến khi mấy ông già nhà họ Tần nghe thấy tin tức này, có nôn ra máu rồi bất tỉnh nhân sự luôn không.”

“Đạt đại huyễn sư cửu kiếm khi chỉ mười lăm tuổi, trời ạ, sao cậu ấy làm được như vậy chứ? Chẳng lẽ trước đó thất thiếu gia che giấu thực lực chăng?”

“Đúng vậy, nhất định là như vậy! Thảo nào cứ mỗi lần mấy người đó đánh cậu ấy xong là hôm sau cậu ấy lại nhảy nhót tung tăng, hóa ra thất thiếu gia căn bản là không để nhóm người Tần Ngạo Lạc vào mắt, buồn cười nhất chính là những người đó đi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nên cuối cùng đã chọc giận đến thất thiếu gia, nhưng mà, tại sao cậu ấy phải che giấu thực lực chứ?”

“Tôi nghĩ thất thiếu gia làm vậy chắc chắn là vì người anh trai đang ở phương xa kia, đừng quên hiện giờ Tần Ngạo Thiên chính là thiên tài số một của nhà họ Tần ta, nếu thất thiếu gia để lộ thực lực, vậy chẳng phải sẽ đoạt mất địa vị của Tần Ngạo Thiên sao, mãi cho đến dạo gần đây khi bị đám người Tần Ngạo Lạc kia bức cho phẫn nộ nên mới không tiếp tục che giấu nữa, ồ, thật đúng là anh em tình sâu nghĩa nặng nha.”

Những lời tán thưởng ở khắp nơi vang lên bên tai không dứt, đủ loại suy đoán ly kỳ hấp dẫn ra đời, mà đám thanh niên khôi ngô Tần Khuê Tần Phi đứng ngay chính giữa đại sảnh cũng ngây ngốc, thậm chí còn không biết trong lòng đang trào dâng loại cảm giác gì.

Không ngờ tới, chỉ trong một khắc ngắn ngủi thôi, Ngạo Phong và bọn họ dường như đã thành người đến từ hai thế giới, đại huyễn sư cửu kiếm đó, cao cao tại thượng đến cỡ nào đây!

Mà đám người đi theo Tần Vĩ ban nãy người nào người nấy cũng mặt mũi xám xịt, nghĩ lại mà sợ, cũng may vừa nãy họ không cùng Tần Vĩ ra tay với cô, nếu không cũng không biết giờ họ đã chết theo cách nào rồi.

Ngạo Phong không hề để ý đến suy nghĩ của những người này, ôm đầu suy nghĩ thầm trong lòng, cửu kiếm sao? Như vậy chỉ cần nỗ lực một chút là có thể lướt qua trạm kiểm soát đại huyễn sư, tiến sâu vào cảnh giới linh huyễn sư.

Nguồn năng lượng huyễn thần kỳ dị kia, Ngạo Phong cũng đã lĩnh giáo rồi, nên cô cũng không ngạc nhiên về cấp bậc mà bản thân nhận được, có điều, cô căn bản không biết một đại huyễn sư cửu kiếm mười lăm tuổi đại biểu cho cái gì trên đại lục, chỉ bình tĩnh ngước khuôn mặt tinh xảo lên hỏi: “Như vậy là tôi có thể nhận được huy chương chứng thực đúng không?”

Người đàn ông cỡ tuổi trung niên vẫn đang chìm trong khϊếp sợ và kinh ngạc đến nỗi mặt đỏ bừng lên, vừa nghe thấy Ngạo Phong nhắc nhở thì vội vàng đáp: “Ồ được chứ, xin thất thiếu gia chờ một chút, tôi sẽ lập tức đi lấy ngay.” Công hội ở Tần Thành có thể tùy ý lấy huy chương huyễn sư ra, chưa kể đại huyễn sư là cực kỳ hiếm thấy.

Sắc mặt ửng hồng của người đàn ông dần trở về trạng thái bình thường, ở một nơi hẻo lánh như vậy mà ông ta có thể tiếp đãi một đại huyễn sư cửu kiếm, e là đêm nay ông ta sẽ hưng phấn đến mất ngủ.

Kinh ngạc trước sự bình tĩnh không một gợn sóng của Ngạo Phong, đến hộ vệ bên cạnh người đàn ông có đôi mắt xanh kia cũng không nhịn được mà thì thầm tán thưởng: “Ý chí kiên nhẫn, không ham vinh quang sủng nịnh, tài năng xuất chúng, cũng không hề kiêu ngạo ra oai mình là thiên tài, người như vậy sau này trưởng thành nhất định sẽ rất khủng bố, hiệu trưởng, chúng ta nhất định phải thu phục được cậu ấy, thời điểm quan trọng thì để lộ thân phận cũng chẳng vấn đề, cho thêm thời gian, cậu ấy nhất định sẽ nổi danh khắp đại lục.”

Người đàn ông có đôi mắt xanh khẽ mỉm cười: “Lam Lập, không nên gấp gáp, người thì nhất định phải thu, có điều tính cách cậu ấy có phần cổ quái nên chúng ta không thể ra bài theo lẽ thường được, chúng ta cứ quan sát một lát, đừng biến khéo thành vụng.”

Anh ta vừa mới dứt lời, thì mười mấy giáo viên học viện huyễn sư tới tuyển sinh đã hai mắt sáng như sao, đồng loạt lao tới như sói, mồm năm miệng mười nói: “Xin chào, thất thiếu gia nhà họ Tần, tôi là giáo viên học viện huyễn sư Đức Lâm, tôi chân thành mời cậu tới học viện chúng tôi, học phí miễn phí hoàn toàn, mỗi năm còn có thêm học bổng là năm trăm Obis.”

“Thất thiếu gia, tại sao lại không tới học viện huyễn sư Hạ Nhĩ chúng tôi chứ, chúng tôi cũng sẽ cho cậu những ưu đãi tương tự.”

“Không không không, thất thiếu gia, học viện Uy Đốn chúng tôi…”

……

Làm gì có cái học viện nào không muốn tuyển được học sinh thiên tài chứ? Một trường học có cao thủ tuyệt thế nổi danh khắp đại lục, tuyết đối sẽ khiến giá trị của cả học viện tăng lên gấp mấy lần, những người này làm gì còn nghĩ đến mặt mũi thể diện nổi nữa, chỉ biết dùng hết sức lực hứa hẹn những điều tốt, cật lực mượn sức, giống như tranh giành bảo vật quý hiếm, người nào người nấy cũng tranh đến mức mặt đỏ cổ đau.

Trợn mắt há mồm nhìn đám người mới vừa nãy thôi còn mang vẻ mặt chế giễu cười nhạt, giờ lại vây quanh cô ân cần nịnh bợ, Ngạo Phong thật sự đổ mồ hôi lạnh trước sự nhiệt tình đến đáng sợ của bọn họ, thái độ quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ kiểu này khiến người ta cảm thấy gai mắt, cô cau mày lùi về sau hai bước, muốn cách xa đám người điên cuồng này một chút.

Đúng lúc này, một giọng nói to lớn vang dội vang lên: “Thất thiếu gia, tôi đại diện cho học viện Dương Phàm, chân thành mời cậu trở thành học viên của học viện chúng tôi, nghe nói cậu mới vừa rời khỏi gia tộc Tần thị mấy ngày hôm trước, hiện tại gặp chút phiền phức nhỏ, nếu có thể vào học viện của chúng tôi, chúng tôi sẽ loại bỏ tất thảy mọi trở ngại của cậu.”

Một người đàn ông mặc áo choàng trắng mỉm cười bước ra từ một góc khuất, lời anh ta vừa nói khiến những người khác đều phải ngậm miệng.

Học viện Dương Phàm, học viện huyễn sư nổi tiếng của đế quốc Kaya, vì đã đào tạo và gửi cho đế quốc một số nhân tài nên được đế quốc che chở, có được những ưu thế mà những học viện khác không có, người đàn ông này nói rằng anh ta có thể giúp Ngạo Phong gạt bỏ những phiền toái liên quan đến nhà họ Tần, lời này tuyệt đối không phải giỡn.

Học viện Dương Phàm mỗi năm tuyển sinh không vượt quá năm trăm người, mà mỗi người đều là những huyễn sư trẻ tuổi tinh anh, những học sinh tốt nghiệp từ học viện Dương Phàm ra đều có thể dễ dàng có được một vị trí không thấp trong quốc gia.

Ngạo Phong không ngờ ngay cả học viện nổi tiểng như Dương Phàm cũng tìm tới mình, nên không khỏi sửng sốt.

“Nếu Dương Phàm các người có thể, thì học viện Duy Sâm chúng tôi cũng có thể.” Nhìn thấy Ngạo Phong ngẩn người, còn tưởng rằng cô đã bị xao động, nên một giáo viên khác bên học viện Duy Sâm vẫn luôn trong trạng thái lo lắng nhịn không nổi nữa, vội vàng sải bước tới, thái độ vô cùng thân thiện: “Thất thiếu gia, học viện Duy Sâm chúng tôi cũng có thể giúp cậu thoát khỏi sự truy xét của gia tộc Tần thị, trong học viện chúng tôi có linh huyễn sư ngũ kiếm, chúng tôi có thể để anh ta phụ đạo cậu.”

“Chẳng phải ông thầy kia của học viện các người đã nói rồi sao, một người tự cao tự đại ra tay ngoan độc lại không hiểu quy củ, loại người như vậy dù có tài năng trời ban xuất chúng, các người cũng không tiếp nhận còn gì?” Người đàn ông mặc áo choàng trắng liếc mắt một cái, cười nói với vẻ châm chọc.

Vừa nãy còn tuyên thệ mạnh miệng, giờ lại dùng bộ mặt như thế đi nịnh bợ, khiến không ít người chung quanh đều nhìn về phía học viện Duy Sâm bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Đó là chủ ý của một mình ông ta, không phải ý tưởng của học viện Duy Sâm chúng tôi.” Tay thầy giáo này bị nói đến mức mặt đỏ bừng, hung hăng liếc mắt nhìn người đàn ông mặt xanh tím hận không thể tìm thấy lỗ chui đang ngồi một xó kia, căng da đầu nói: “Thất thiếu gia, tôi xin lỗi vì sự vô lễ của chúng tôi, hy vọng cậu có thể xem xét tới học viện chúng tôi, vì dù sao học viện có giáo viên cấp bậc từ linh huyễn sư trở lên là rất ít, tôi tin rằng cậu cũng hy vọng có thể sớm đột phá lên thành linh huyễn sư mà đúng chứ?”

Đối với huyễn sư mà nói, được huyễn sư cấp cao chỉ đạo và truyền kinh nghiệm cho đương nhiên là một dụ hoặc vô cùng lớn, miếng mồi mà tay thầy giáo này tung ra quả thực rất mê người, nhưng thật đáng tiếng, Ngạo Phong căn bản không hề để ý tới.

“Thực xin lỗi, trước mắt tôi không có ý định học tập ở bất cứ học viện nào cả.” Ngạo Phong lắc đầu, phun ra một câu lạnh như băng, khiến người xung quanh không hẹn mà đồng loạt im lặng, trong mắt người nào người nấy lại lần nữa lộ ra sắc thái kinh dị.

Cô… Cô cự tuyệt lời mời của tất cả mọi người!

Tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, không ít con cháu nhà họ Tần đứng xung quanh chỉ hận không thể lập tức xông lên giơ một tay bóp chết cô!

Người khác đánh nhau vỡ đầu giành lấy cô, coi trọng cô, hứa mang đến cho cô nhiều lợi ích như vậy, thế nhưng cô lại không để trong lòng!

Những giáo viên kia còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, người thầy của học viện Dương Phàm không nhịn được trừng lớn đôi mắt nói: “Thất thiếu gia, vào học viện chính là lối tắt quang minh chính đại và nhanh nhất để dẫn tới con đường làm quan, lại còn được các giáo viên cấp cao phụ đạo, có bạn bè giao lưu học hỏi lẫn nhau, như vậy sẽ tiến bộ nhanh hơn rất nhiều so với việc cậu một mình tự tu luyện, cậu chắc chắn không muốn vào học bất cứ một học viện nào vậy sao?”

Ngạo Phong không cho là đúng, liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi cho rằng, những trường học không có giáo viên cấp bậc huyễn sư thiên không đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì lớn, như vậy không bằng tôi tự mình đi rèn luyện ở những nơi hiểm yếu, không gì có thể khơi dậy được tiềm năng của một người tốt hơn là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết.”

Nghe câu nói trước của cô, mọi người đều cảm thấy thiếu niên này quả thực cao ngạo quá mức, nhưng sau khi nghe được câu sau, bọn họ lại không khỏi kính nể mà thầm cảm thán.

Không gì có thể khơi dậy được tiềm năng của một người tốt hơn là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết!

Điều này khiến bọn họ nhịn không được mà tự liên tưởng, hiện giờ cô có được sức mạnh này, nhất định là cũng thu nhận từ từ ở những cuộc chiến sinh tử mà ra, vị “thiếu niên” này đến tột cùng là đã trải qua gian khổ như thế nào chứ? Thảo nào trên người cô lại có loại khí chất lạnh lùng tàn khốc như vậy, thảo nào thời điểm vừa nãy khi cô gϊếŧ người đến cái lông mày cũng không thèm động.

Các giáo viên học viện đại huyễn sư chấn động vô cùng, các học sinh trong học viện phần lớn đều được chiều chuộng, ngày thường tỷ thí mà vô tình bị thương nhẹ cũng phải gào thét lên một lúc lâu, nếu có tới mấy nơi hiểm yếu để rèn luyện thì cũng là dưới sự dẫn dắt của các giáo viên trong học viện, căn bản không có khả năng gặp phải nguy hiểm thật sự, dưới tình huống con đường tương lai rộng mở phía trước, làm gì có ai nguyện ý mạo hiểm chính tính mạng của mình chứ?

Đúng như lời Ngạo Phong nói, trường học giống như một căn nhà, dù hổ bên trong căn nhà đó có lớn có dữ, thì cũng không đấu lại được loài sói hoang dại.

Nhất thời, những giáo viên đứng vây quanh Ngạo Phong chỉ biết nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì cho thỏa đáng, cứ từ bỏ một nhân vật thiên tài như vậy, họ thật sự không cam lòng, nhưng ánh mắt kiên định đó của cô, hiển nhiên là sẽ không dễ dàng thuyết phục.

“Uầy, huyễn sư thiên không cơ à, tên nhóc này, khẩu vị của cậu cũng không vừa đâu.” Người đàn ông đẹp có đôi mắt xanh bật cười, thầm nghĩ, trong đôi mắt xanh thẳm hiện lên vẻ tán thưởng, anh ta từ từ bước tới trước, giọng nói êm dịu như tiếng của trời lại vang lên lần nữa: “Ngạo Phong, vì khả năng trời ban xuất chúng của cậu khiến người ta động lòng, tôi vẫn muốn hỏi lại cậu một lần nữa, cậu có đồng ý đến học viện huyễn sư Địch Oa của chúng tôi không? Chúng tôi có thể cho cậu quyền tự do rèn luyện trên đại lục trong suốt học kỳ, và đích thân tôi sẽ dạy dỗ cậu.”

Mấy tên giáo viên của các học viện kia đều trừng mắt nhìn anh ta một cái, có nhầm không thế, các học viện lớn, học viện có điều kiện ngon lành như học viện Dương Phàm mà người ta còn phải bất lực chịu thua, một cái học viện nhỏ đến cái tên còn chưa biết như anh, mà cũng tới để tham gia cuộc vui ư?

Nhưng người đàn ông có đôi mắt xanh kia lại không thèm để ý, coi như không nhìn thấy những ánh mắt khinh thường chung quanh, trong đôi mắt xanh biếc kia lộ rõ ý cười kiên định, sáng như ánh sao.

Nhưng sự việc đã diễn ra ngoài dự đoán của mọi người, Ngạo Phong thấy anh ta đi lên trước, cô nhìn anh ta một cái thật sâu, rồi gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý.”

Cái gì? Cô đồng ý?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người nào người nấy cũng run rẩy không nói nên lời, thi nhau hoài nghi liệu có phải não của thất thiếu gia đã bị luyện đến hỏng rồi không, những học viện có đãi ngộ trên trời như vậy thì không vào, lại cố tình muốn vào cái học viện nhỏ đến mức tên cũng chưa nghe qua bao giờ như vậy, nhận cái tên công tử bột nhìn chỉ biết múa bút xuyên tạc làm thầy, người chỉ có cái da bọc xương thì có thể làm gì được? Cô định tự hủy hoại tương lai của mình hay sao?

Đừng nói bọn họ, ngay cả người đàn ông có đôi mắt xanh kia vốn định giới thiệu thân phận cũng phải ngẩn người, chớp chớp mắt với vẻ không tin nổi.

“Có điều, hiện giờ tôi vẫn chưa thể đi theo anh, sau nửa năm tôi sẽ tự mình tìm tới chỗ anh.” Ngạo Phong đồng ý xong, cô lại khẽ cau mày, thản nhiên nói.

Ồ, thật đúng là một tên nhóc ngoài lạnh trong nóng, lạnh lùng tàn khốc đến không tưởng!

Ý cười ôn nhu trong đôi mắt xanh thẳm của người đàn ông lại càng hiện lên rõ ràng hơn, đáy lòng sáng như tuyết, cậu thiếu niên này, thoạt nhìn dáng vẻ có phần lạnh như băng, nhưng tâm tư lại khá tinh tế, ân tình dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng sẽ khắc ghi trong lòng.