Nhìn thấy ngọn lửa càng lúc càng gần, mà hai gã trọng tài phía trước lại chỉ biết chạy trốn cho bản thân, ánh mắt Ngạo Phong khẽ động, đảo mắt qua nhìn Quân Lạc Vũ đang ôm cô bay.
Khuôn mặt thanh tú tinh xảo của Quân Lạc Vũ hơi nhăn lại, chứng tỏ không phải anh không cảm giác được ngọn lửa phía sau đang càng lúc càng gần, làn sóng nóng bỏng da, nhưng đôi môi màu đỏ son kia lại mím nhẹ thành một đường, cánh tay đang ôm cô vẫn vô cùng cứng rắn, như thể không hề có suy nghĩ buông tay tự thoát thân một mình.
“Quân Lạc Vũ, buông tôi ra, anh có lẽ sẽ có thể thoát ra ngoài kịp đấy.” Ngạo Phong lên tiếng nhắc nhở anh, dù sao đây cũng là con đường dẫn đến cái chết, cô cũng không hy vọng bản thân sẽ liên lụy anh.
“Cậu đã nói, vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ người đã giao mọi thứ sau lưng cho mình.” Cố chấp lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô cười, giờ phút này trông khuôn mặt của anh chói lóa như ánh mặt trời: “Ngày đó, cậu đã giao mọi thứ sau lưng mình cho tôi, không phải sao?”
Biểu cảm kiên định truyền tải niềm tin không thể lay chuyển.
Không bỏ, thề sống chết không bỏ!
Hốc mắt Ngạo Phong nóng lên, nơi lạnh ngắt héo tàn trong lòng dường như lại đang bốc cháy, thế giới này lần đầu tiên được thắp sáng, nó bùng cháy mãnh liệt, độ nóng có vẻ còn cao hơn cả ngọn lửa thiên đường phía sau! Chỉ một cái chớp mắt, cô dường như nhớ tới thời điểm trước khi chết ở kiếp trước, trở lại thời điểm cô và Vân Thí Thiên cùng tiến lùi.
Cô yên lặng tự nhủ thầm trong lòng, Quân Lạc Vũ, chỉ vì hai chữ không bỏ này, nếu có thể sống sót rời khỏi đây, Tần Ngạo Phong tôi sau này có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì!
Tâm tư vừa mới lay động, một luồng nhiệt nóng kỳ lạ từ phía sau thổi tới! Toàn bộ bốn phương tám hướng đã bị ngọn lửa màu đỏ sậm vây quanh, Quân Lạc Vũ cũng không tiếp tục bay về phía trước nữa, anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu một mình đâu.”
Ngạo Phong nằm gọn trong l*иg ngực anh khẽ nhắm mắt lại, cảm giác được sự bình yên ấm áp, hóa ra, một kiếp này, tôi đã không còn cô độc một mình nữa.
Ngay thời điểm mà hai người nghĩ rằng mình chết chắc rồi, thì Ngạo Phong lại cảm thấy chỗ nào đó trên đùi mình bị ngọn lửa chạm tới, mang lại cảm giác đau đớn cực kỳ, giống như bị một con vật nào đó dùng hàm răng cắn, ngay sau đó, một loại kình khí và nhiệt lưu từ phương hướng đó không ngừng cuồn cuộn chui vào bên trong cơ thể, lực lượng cực lớn xông vào tất cả các nơi trên cơ thể giữa lông mi, từng tấc tế bào giống như bị lửa thiêu đốt, dưới tác động của luồng nhiệt, đầu giống như bị kim thép đâm chọc vào, nhịn không được phát ra một tiếng hô kêu đau, không biết lấy sức lực từ đâu, nổi điên hất tung Quân Lạc Vũ ra ngoài!
“Ngạo Phong!” Tiếng hét nôn nóng của Quân Lạc Vũ truyền đến, Ngạo Phong lại không có cách nào để mở miệng đáp lại anh, toàn bộ trời đất bị ngọn lửa vây quanh, kinh mạc trong cơ thể bị lửa thiêu cháy từng tấc từng tấc, rồi lại khôi phục lại từng tấc bên trong ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt đó, đau đớn đến mức khiến người ta như muốn ngất xỉu đi, nhưng mà không biết vì sao, ý thức của cô lại tỉnh táo đến đáng sợ.
Ở đâu đó bên trong, Ngạo Phong dường như nghe thấy một giọng nói trong trẻo của người đàn ông vang lên.
“Lấy máu, tại đây xin thề, khế ước ký kết, tôi sẽ đi theo cậu cả đời, vào sinh ra tử, cùng nhau gánh vác vận mệnh, từ nay về sau, cậu chính là người trong khế ước bản mạng Xích Huyết tôi…”
Trước mắt xuất hiện tia sáng màu đỏ, dường như có một cái bóng đen hiện lên trước mặt cô, ngọn lửa bao vây xung quanh bùng cháy mãnh liệt, toàn bộ hang động dưới lòng đất bị một tia sáng đỏ chia cắt hoàn toàn! Ánh sáng đỏ kia lao xuyên qua mặt đất, xông thẳng lên tận trời cao!
Trời sụp đất nứt!
Lửa của lễ rửa tội, niết bàn trọng sinh!
Bên tai dường như nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, nhiệt năng trong cơ thể đang được vận hành lại, một nguồn sáng như sương mù màu trắng ngà chợt sáng lên tại vùng bụng dưới rốn, càng lúc càng thêm bắt mắt, cả người Ngạo Phong bị thứ ánh sáng màu trắng đó khó vào trong.
Một luồng suy nghĩ với hàng loạt các ký tự khẩu quyết cứ hiện lên trong đầu cô một cách kỳ lạ như vậy, khiến trong đầu Ngạo Phong đột nhiên có một đống thứ mà chính bản thân cô cũng hoàn toàn không biết tới, điển hình nhất phải kể tới chính là “Huyễn Thần Quyết”, một thần thức buộc cô phải ghi nhớ.
Với quá nhiều thông tin được truyền tải vào đầu, Ngạo Phong nhất thời không kịp xử lý tất cả, chỉ mơ hồ cảm giác được hiện tại Huyễn Thần Quyết có lẽ sẽ có lợi cho cô, ngay lập tức, cô lẩm nhẩm đọc khẩu quyết đó, ý thức dần chìm vào vùng bụng dưới.
Đầu Ngạo Phong hơi choáng váng, cảnh tượng trước mắt bỗng hiện lên vô cùng rõ ràng, cô có thể nhìn thấy rõ tình trạng kinh mạch bên trong cơ thể mình, và cũng có thể thấy rõ từng luồng nhiệt lưu xanh biếc chảy xuôi trong cơ thể mình, sau khi lẩm nhẩm đọc Huyễn Thần Quyết, luồng nhiệt lưu cuồng bạo tàn phá bừa bãi không còn không theo quy củ nữa mà từ từ tạo thành một vòng tuần hoàn lớn, nhẹ nhàng biến hóa từng bộ phận trên cơ thể, mỗi nơi nó đi qua không còn cảm giác đau đớn nóng như thiêu đốt nữa, mà lại là một cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái.
Màu xanh biếc? Ngạo Phong hơi kinh hãi, sau đó lại vui mừng khôn xiết, năng lượng màu xanh biếc này chẳng phải chính là huyễn lực mà Tần Ngạo Phong đang vất vả thu thập sao? Nói như vậy cô có thể trở thành huyễn sư rồi? Hơn nữa màu xanh biếc thật sâu này phải là màu của đại huyễn sư cấp cao mới đúng, cô gặp nạn lớn không chết, lại một bước lên trời biến thành đại huyễn sư!
Đây thực sự là một chiếc bánh có nhân rớt từ trên trời xuống!
Còn chưa kịp suy nghĩ, Ngạo Phong tiếp tục quan sát tình trạng bên trong cơ thể mình, càng nhìn càng thấy nghi hoặc.
Nguồn sáng màu trắng nơi bụng dưới như là một cái hố hút nước không đáy, dưới lời niệm chú Huyễn Thần Quyết, nó không ngừng hấp thu năng lượng dồn dập từ bốn phương tám hướng trong không khí, lấp đầy cơ thể vốn có chút yếu ớt, nguồn sáng bản thể phát ra ánh sáng trắng tản đi khắp nơi, lẫn vào bên trong huyễn lực màu xanh biếc đang chảy xuôi, bất cứ nơi nào nó đi qua, kinh mạch đã bị lửa thiêu đốt dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tái sinh, trong chốc lát đã khôi phục hoàn toàn như ban đầu, so với trước kia còn rắn chắc mềm dẻo hơn gấp mấy lần, quả thực có thể nói là thay da đổi thịt.
Bên trong đột nhiên xuất hiện nhiều thứ như vậy, khiến Ngạo Phong có chút không hiểu được tình huống, vừa bắt đầu mạch suy nghĩ, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng vang, giống như có ai đó đang đứng bên cạnh cô, tiếp theo đó là một giọng nói cực kỳ vui sướиɠ truyền đến.
“Chỉ có siêu thần thú mới có thể gọi lửa thiên đường ra! Không ngờ lần này lại có thể thu hoạch nhiều như vậy, đến nguồn năng lượng huyễn thần mà Thần Quân đại nhân hạ lệnh tìm kiếm suốt mười mấy năm cũng đã tìm được rồi, chỉ riêng việc đó thôi đã là kỳ tích!”
“Đúng vậy, giá trị của nguồn năng lượng huyễn thần còn cao hơn cả siêu thần thú, dù có mất đi nhiều nhân lực, nhưng Thần Quân cũng sẽ không khiển trách chúng ta, thật không thể tin được, bên trong cơ thể Tần Ngạo Phong này lại chôn giấu một bí mật lớn như vậy. Có nguồn năng lực huyễn thần phong ấn huyễn lực, thảo nào trước đây cô chỉ là một phế vật, cũng may là lần này đã đánh bậy đánh bạ làm siêu thần thủ mở phong ấn khế ước bản mạng, nếu không chỉ e là chúng ta vẫn chẳng hay biết gì.” Một người khác cũng mở miệng nói với giọng điệu oán hận: “Chẳng trách cô ta lại đáng ghét như vậy, hóa ra là một kẻ thù mạnh không đội trời chung với Huyễn điện Ánh Sáng chúng ta, là con gái Thánh Nữ hắc ám của Huyễn điện Hắc Ám.”
Hóa ra Tần Ngạo Phong có thân thế bí ẩn, nhưng cơ thể cô trước giờ vẫn luôn bị phong ấn, suy nghĩ lóe lên trong đầu Ngạo Phong, đột nhiên cô mở to mắt.
Phía trên bị đả thông hoàn toàn, ngước mặt lên là có thể nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt, bản thân đang nằm gọn trong một cái hố sâu, người trần như nhộng, quần áo dường như đã bị đốt cháy hết không còn gì nữa, gió lạnh nơi rừng rậm thổi đến khiến cơ thể hơi lạnh.
Không biết có phải vì liệt hỏa luyện thể, nên tác dụng gây mê của huyễn khí tạm thời biến mất, dáng người ma quỷ quyến rũ phập phồng lúc ẩn lúc hiện dưới lớp lửa cháy đang vây quanh, thông qua liệt hỏa trọng rèn làn da thịt như ngọc dần dần lộ ra ánh sáng, liếc mắt nhìn lại một cái, liền có cảm giác mê người.
Đôi mắt lạnh của Ngạo Phong nhìn sang bên cạnh đánh giá, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng vô cùng chật vật của hai gã trọng tài sau khi bị lửa thiên đường thiêu đốt, lúc này đôi mắt hai người kia đang chăm chú nhìn lên người cô, toát ra vẻ tham lam trần trụi, một bộ mặt xấu xí.
Đôi mắt lạnh băng đột nhiên mở ra tỏa khí lạnh khiến hai gã trọng tài hoảng sợ, ngay sau đó, Ngạo Phong lảo đảo đứng dậy, một dòng suy nghĩ chạy qua đầu, ngọn lửa trên người như là vừa tìm được mục tiêu mới, đột nhiên hướng về phía hai người kia mà bay!
Vừa nhìn thấy uy lực của lửa thiên đường, hai gã trọng tài tức khắc sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, không tự chủ bay ngược về sau mấy bước, mãi cho đến khi lửa thiên đường không thể tiếp tục đuổi vì không được cách Ngạo Phong quá xa mới thôi, Ngạo Phong cũng chậm chạp đứng yên trên đống đá vụn, lúc này cô mới phản ứng lại, cô còn chưa sử dụng thuần thục lửa thiên đường.
“Siêu thần thú đó vẫn đang trong thời kỳ ấu sinh, vừa rồi lại còn triệu hồi lửa thiên đường với diện tích lớn như vậy, chỉ e là nguyên lực bản mạng đã bị tiêu hao không ít, trong chốc lát sẽ không thể khôi phục lại ngay được, nhân lúc này, phải mau chóng gϊếŧ cô ta!” Một người trong số họ lập tức phất tay áo trắng, lấy ra một chiếc nỏ sắc bén, định bắn chết Ngạo Phong từ xa.
“Muốn gϊếŧ tôi, được thôi, vậy thì lấy mạng các người đổi lấy đi!” Khóe mắt Ngạo Phong xuất hiện ý cười khẩy, trong lòng lại vô cùng nghiêm túc.
Thông qua cảm giác về khế ước bản mạng, cô biết những lời người này nói cũng không sai, thậm chí tình hình còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều, bởi vì ban đầu ma thú cũng đã bị thứ gì đó truy kích, nên bị thương không nhẹ, và sau khi thi triển triệu hồi lửa thiên đường ra thì đã lâm vào trạng thái ngủ đông, và độc lập dựa vào khế ước tiến vào không gian huyễn thú, không thể triệu hồi ra để tiến hành chiến đấu.
Đúng lúc này, Thanh Dực Thương Lang ẩn núp một thời gian đột nhiên bay từ trong góc ra, hướng về phía hai gã trọng tay kia gào rống lên, để lộ răng nanh dữ tợn, sau khi siêu thần thú ký kết khế ước bản mạng, Thanh Dực Thương Lang cũng tự khắc biến thành thú bảo hộ của Ngạo Phong.
“Chết đi!” Hành động của hai gã trọng tài bị cắt ngang, cả hai đều vô cùng giận dữ, bọn họ đều là những cao thủ đứng đầu trên đại lục, bất kỳ một người nào trong số họ đều mạnh hơn Thanh Dực Thương Lang một chút, hai người liên thủ dốc toàn lực thi triển một đòn, Thanh Dực Thương Lang rêи ɾỉ một tiếng sau đó liền bị đánh bay ra ngoài!
Thân hình con sói to lớn đập mạnh vào vách đá phía sau Ngạo Phong, một cơn gió mãnh liệt thổi tới khiến những sợi tóc dài đen của Ngạo Phong bay phấp phới.
Thanh Dực Thương Lang bị đả thương, hai tên trọng tài lại tiếp tục bước từng bước tới gần cô với khuôn mặt đằng đằng sát khí, dưới cái nhìn chăm chú của hai gã huyễn sư thiên không, không có bất cứ con đường thoát thân nào cả.
Ngạo Phong không cam lòng mím chặt bờ môi mỏng, phải vất vả lắm mới qua được cửa âm phủ, chẳng lẽ cứ chết như vậy thật sao?
“Dừng tay!” Tiếng quát nôn nóng của Quân Lạc Vũ truyền từ đằng xa tới, ở phía sau hai gã trọng tài, vừa rồi anh là người cách Ngạo Phong gần nhất, cho nên chịu đòn ảnh hưởng lớn nhất, tới bây giờ mới miễn cưỡng khôi phục lại.
Nhưng mà lúc này đây, Quân Lạc Vũ không lập tức đi tới trước người Ngạo Phong ngay, anh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt âm trầm khó coi đến đáng sợ.
Bầu trời mây đen giăng đầy, dường như là do năng lượng vừa rồi gây ra, cơn gió lạnh của mùa đông gào thét, như thể sắp có cơn bão ập tới.
“Thánh hoàng đại nhân! Ngài không thể tiếp tục che chở cho cô ta nữa, ngài cũng thấy rồi, cô ta chính là vật dẫn nguồn năng lượng huyễn thần, nhất định là mẹ cô ta – Thánh Nữ của Huyễn điện Hắc Ám để lại, Huyễn điện Hắc Ám trước giờ luôn là kẻ thù lớn nhất của ta, đại lục Ánh Sáng tuyệt đối không bao giờ cho phép giáo đồ khác xuất hiện, chúng ta không thể giữ cô ta lại được!”
“Đúng vậy, thánh hoàng đại nhân, dù hai người đã từng là bạn bè, nhưng chúng ta cũng phải có lập trường của chúng ta! Ngài đã quên lời thề của mình ở lễ rửa tội rồi sao? Dù bất luận thế nào, chúng ta cũng không thể phản bội lại thần linh của mình! Huống chi lần này chúng ta còn bị tổn thất nhiều người như vậy, trở về tay không thì Thần Quân đại nhân chắc chắn sẽ giận dữ.”
Hai gã trọng tài cầm chắc nỏ tên chữ thập trong tay với biểu cảm vô cùng kiên định, họ nhìn thẳng Ngạo Phong bằng ánh mắt gắt gao, trong miệng liên tục nói ra những lời khuyên bảo Quân Lạc Vũ đang đi tới từ phía sau, anh trực thuộc người thừa kế của Huyễn điện Ánh Sáng, nên bọn họ căn bản không hề nghi ngờ tín ngưỡng của Quân Lạc Vũ, cho rằng hiện tại anh có do dự và ngăn cản cũng chỉ là nhất thời xúc động thôi.
“Thánh hoàng đại nhân, mức độ khủng bố của thần thú siêu cấp chắc hẳn ngài cũng hiểu rõ, nếu hôm nay chúng ta thả cô ta đi, đợi sau này khi cô ta trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù mạnh nhất của chúng ta, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp! Có được nguồn năng lượng huyễn thần, nói không chừng sẽ còn cấu kết với Huyễn điện Hắc Ám, cô ta là kẻ thù của chúng ta!”
“Thánh hoàng đại nhân…”
Quân Lạc Vũ dường như đã không còn nghe thấy giọng nói của hai người bên cạnh, hai mắt sớm đã không thể rời khỏi người Ngạo Phong, đôi tay trắng nõn siết chặt thành nắm đấm, móng tay bất giác đâm vào da thịt, giận dữ thầm hỏi trời xanh một lần nữa, tại sao lại là cô chứ? Tại sao lại là cô!
Tại sao người có được nguồn năng lượng huyễn thần, lại phải là cô!
Từ trong ánh mắt anh, Ngạo Phong có thể thấy được sự đau đớn và giãy giụa.
Cô nở một nụ cười nhạt, con ngươi đen nhánh của Ngạo Phong nhìn thẳng Quân Lạc Vũ, không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.
Mới chỉ một khắc trước thôi hai người còn vào sinh ra tử với nhau, giờ phút này lại biến thành thứ kẻ thù chó má gì đó, thật nực cười! Chuyện bi ai nhất trên đời là, rõ ràng là bạn bè, rõ ràng là cực thích đối phương, nhưng vận mệnh lại cứ một hai phải trêu đùa người ta, khiến bọn họ phải rơi vào tình cảnh đối địch, mặc dù bản thân cô kỳ thật chẳng có chút quan hệ gì với Huyễn điện Hắc Ám kia.
Nhưng mà, có một số việc, lại cứ xảy đến theo lẽ thường tình như vậy, trên thế giới này, có rất nhiều hành động không phân biệt đúng sai, ví dụ như khăng khăng tin vào tín ngưỡng để loại trừ giáo đồ khác, hay ví dụ như người bình thường vốn không có tội cũng ép thành có tội.
Anh là người phát ngôn của thần, có thể sẽ phản bội thần sao?
Sâu trong đôi mắt của Quân Lạc Vũ xuất hiện tia sáng lạnh lẽo, tiện tay lấy ra một thanh kiếm sắc bén, Ngạo Phong vẫn yên lặng đứng nhìn anh, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô lóe lên một tia sáng.
Nhưng hạt mưa to bằng hạt đầu rơi từ trên trời xuống, mưa to tầm tã, rất nhanh sau đó, toàn bộ trời đất chìm trong mây mù.
“Tôi… Hiểu rồi.”
Chỉ một khắc ngắn ngủi, nhưng lại dài tựa như cả mấy thế kỷ vậy, Quân Lạc Vũ dường như đã quyết định điều gì đó, ánh mắt anh lại càng thêm kiên định, lưỡi dao sắc bén trong tay đột nhiên giơ lên cao, rồi vung xuống!
Ánh sáng màu xanh lam lập lòe liên tục, dòng máu tươi nóng bỏng bắn đầy trên mặt, chỉ giây lát sau đã bị nước mưa hòa tan.
“A!!! Quân Lạc Vũ, cậu!!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết thấu tận mây xanh, nhưng lại bị một tiếng sấm sét trên bầu trời che lấp.