Pháo Hôi Xinh Đẹp Bị Yêu Điên Cuồng

Chương 8: Nam chính Tiểu Mạnh lên sân khấu/ Người chồng đáng thương

"Em ngồi trước đi Lâm Chân, để chị rót cho em chén nước nhé." Người phụ nữ xinh đẹp tươi cười lấy lòng.

Đêm nay vốn dĩ Từ Yến Uyển đã quyết định sẽ không về nhà. Mấy ngày nay vất vả lắm cô mới nghe ngóng được hướng đi sắp tới của Chử Diên Dập, nên tính hôm nay tan làm xong sẽ diễn một vở "tình cờ gặp gỡ" tốt đẹp.

Nhưng điều cô không ngờ được đó chính là nếu đối phương không cố ý để lộ tin tức thì sao cô lại có khả năng nghe được thông tin mật của Chử thị cơ chứ.

Lúc Từ Yến Uyển thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời khỏi công ty, thì người mẹ đã lâu không liên lạc đột nhiên gọi điện thoại đến, bảo rằng bởi vì Mạnh Lâm Chân đã vào đại học nên muốn tới nhà của cô ở một khoảng thời gian.

Mạnh Lâm Chân là em trai kế của Từ Yến Uyển, lúc cô đang học cấp ba thì mẹ Từ quen được một người đàn ông giàu có, cũng chính là cha của Mạnh Lâm Chân, sau do ăn may mà thành công trở thành Mạnh phu nhân.

Đáng tiếc, cha Mạnh chỉ muốn tìm một người phụ nữ lấp đầy cái vị trí kia chứ cơ bản ông ta không hề yêu mẹ Từ. Ông ta ở bên ngoài tɧác ɭoạи thành tính, nhưng đối với con cái ông ta chỉ nhận một mình Mạnh Lâm Chân do vợ trước sinh ra.

Tuy rằng cha dượng không yêu mẹ, nhưng chỉ cần mẹ con cô an phận thì cô vĩnh viễn sẽ có được chỗ dựa là nhà họ Mạnh. Từ Yến Uyển cũng rất thông minh, cô biết mình cần phải tạo mối quan hệ tốt với Mạnh Lâm Chân, bởi vì hắn chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mạnh.

Mạnh Lâm Chân cũng chỉ vừa mới 18 tuổi là độ tuổi nằm ở giữa cột mốc thiếu niên và thanh niên, nhưng ngũ quan đã trổ mã đến đẹp trai vô cùng. Hắn là người có khuôn mặt tiêu chuẩn, ngũ quan sắc nét, tròng mắt đen nhánh, lông mi vừa dày vừa dài , chính là kiểu nam thần điển hình trong khuôn viên trường học, là nam chính trong các cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.

Dù rằng Từ Yến Uyển vẫn luôn đối đãi với Mạnh Lâm Chân như em trai ruột, nhưng vẫn không thoát khỏi mê hoặc với vẻ bề ngoài ưu tú của hắn. Cô không nhịn được so sánh Chử Diên Dập với Mạnh Lâm Chân, bề ngoài và điều kiện của cả hai đều tốt như nhau, chẳng thể phân biệt được ai hơn ai. Nếu thật lòng đi so sánh thì có lẽ Chử Diên Dập hơn Mạnh Lâm Chân ở chỗ trưởng thành.

Nghĩ đến cái người kiêu căng ngạo mạn làm cô si mê không biết phương hướng kia là lòng của Từ Yến Uyển lại chua ngọt lẫn lộn.

"Không cần đâu." Mạnh Lâm Chân lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt như thể không quan tâm đến mọi thứ trên đời, nhưng khi quan sát cẩn thận sẽ nhận ra tầm mắt của hắn giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Lâm Đồng Mặc đâu?"

"Hôm nay anh ấy được nghỉ nên chắc đang ở trong phòng." Từ Yến Uyển bất chợt nhận ra Lâm Đồng Mặc không có ở trong phòng khách, trong lòng tự nhiên nảy sinh bất mãn: Lâm Chân tới cũng không biết ra tiếp đón một cái.

"Để chị đi kêu anh ấy một tiếng. Thật là, Lâm Chân tới cũng không biết ra đón." Tuy rằng là do bản thân không nói trước với Lâm Đồng Mặc nhưng một chút cô cũng không thấy mình sai.

Từ Yến Uyển đi lên lầu, không thèm gõ cửa chuẩn bị lao vào quát mắng nhưng lúc vặn then cửa lại phát hiện cửa bị khóa trái.

"Anh bị sao thế, Lâm Đồng Mặc? Khóa cửa làm gì?" Từ Yến Uyển rất không kiên nhẫn, thấy bên trong không đáp lại liền đập mạnh lên cửa vài lần.

Lúc Từ Yến Uyển chuẩn bị gõ cửa tiếp thì bên trong cũng có động tĩnh : "Uyển Uyển, cơ thể anh có chỗ không khoẻ lắm...... Chút nữa sẽ ra."

Giọng nói yếu ớt khàn khàn, nghe giống như là... bị làm đến khóc. Từ Yến Uyển lắc lắc đầu không hiểu sao bản thân lại nghĩ ra được như vậy.

"Trong khoảng thời gian này Lâm Chân sẽ ở đây, anh khoẻ rồi thì ra phụ một tay."

" Ừm..."

Đồ đàn ông vô dụng... Mắt Từ Yến Uyển trợn lên một cái.

Có lẽ Từ Yến Uyển không biết rằng người chồng trên danh nghĩa tưởng như đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia, thật ra đang siết chặt chăn cố gắng tìm cảm giác an toàn, hai mắt anh vô hồn, đôi môi mím chặt, trên mặt không biết đã đẫm nước mắt từ bao giờ.

Nếu lúc này có ai đó xốc chăn trên người anh lên chắc chắn sẽ nhìn thấy những dấu hôn và vết bầm đáng sợ đang in hằn trên thân thể trắng nõn kia, mọi nơi trên cơ thể đều bị xoa nắn mυ'ŧ ra dấu vết, quầng vυ' sưng to, núʍ ѵú bởi vì bị hút quá mạnh nên dù đã cố gắng nhưng vẫn chẳng thể trở về như ban đầu, chỉ vừa tiếp xúc với không khí thôi đã mẫn cảm tới mức run lên.

Trên vòng eo nhỏ nhắn lộ rõ dấu hai bàn tay, nhìn qua cũng biết cái eo nhỏ này đã bị dâʍ ɭσạи như thế nào. Cái mông mềm mại cũng tương tự trải rộng vết bầm tím, nhìn qua càng thêm da^ʍ mỹ cực độ. Nhưng có lẽ nơi gánh chịu nặng nề nhất chính là miệng huyệt sưng đỏ và dươиɠ ѵậŧ đã bị liếʍ mạnh nhiều lần đến nỗi xuất tinh.

Đồng Mặc cuộn tròn trên giường khóc nức nở, nhưng giây tiếp theo lại không dám khóc tiếp bởi vì một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể anh đang bắt đầu chảy ra từ hậu huyệt bị đυ. tới sưng đỏ.

Hai mắt Đồng Mặc trống rỗng, chậm rãi nhắm lại. Anh không muốn tiếp thu hiện thực này nhưng thân thể không khỏe lại kéo anh về với thực tại. Núʍ ѵú giống như vẫn đang bị hút, dươиɠ ѵậŧ nhỏ cũng tương tự, dâʍ ɭσạи đủ kiểu.

Mà phía sau... Phía sau vẫn giống như đang bị dươиɠ ѵậŧ thô to điên cuồng ra vào.

Người trên giường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa bước chân mềm nhũn xuống giường đi về phía phòng tắm. Nhưng vừa mới đi được nửa đường, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong lỗ nhỏ chảy ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tên gian phu cứ như thế từ trong hậu huyệt của người chồng chảy dọc xuống chân đọng lại ở trên tấm thảm tối màu, tạo ra khung cảnh da^ʍ ô cực kì.

Rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, Đồng Mặc ngậm lấy cánh tay non mịn bật khóc, ngay cả cái quyền được khóc to mà người chồng bị cưỡиɠ ɠiαи cũng không có, chỉ có thể thút thít tiếp nhận sự thật rằng bản thân đã bị gian da^ʍ.

Anh lại nhớ tới những lần bản thân bị đè ra cᏂị©Ꮒ đến tàn nhẫn, hậu huyệt mất không chế chỉ có thể siết chặt mà cao trào, hoàn toàn không màng tới ý kiến của chủ nhân cứ tham lam lấy lòng tên tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp kia, đã thế còn hy vọng tên khốn đó nhanh bắn tinh để đút no nơi đó của mình.

Sao lại có thể ghê tởm như vậy chứ ... Đồng Mặc gục ngã, tay run rẩy vươn về phía mông.

Hai ngón tay mảnh khảnh kéo mở một bên mông thịt mềm làm lộ ra cái huyệt bị ức hϊếp đang chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Bức bách tâm lí ổn định lại, Đồng Mặc cố gắng nâng mông lên, một tay khác vươn ra một ngón tay đưa vào thử thăm dò.

Chỉ vừa mới đưa vào thôi mà lỗ da^ʍ đã không biết xấu hổ mấp máy phun ra nuốt vào, có lẽ do vừa mới bị rót tinh nên vách huyệt cứ như thế lộ ra sự dâʍ đãиɠ, mυ'ŧ chặt lấy ngón tay tìm kiếm sung sướиɠ.

Tại sao lại vô liêm sỉ như vậy chứ! Đồng Mặc tuyệt vọng nén nước mắt, anh đưa ngón tay ra chậm rãi moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn sâu ở bên trong. Khi ngón tay rời khỏi hậu huyệt còn phát ra một tiếng "ba" đầy da^ʍ mỹ.

Bây giờ chỉ cắm huyệt thôi cũng đã đủ khiến anh cao trào, đã vậy dù chỉ nhẹ nhàng chạm c̠úc̠ Ꮒσα cũng khiến dươиɠ ѵậŧ nhỏ hơi cương lên.

Trong lòng anh như có thứ gì vỡ vụn. Đồng Mặc mất hết sức lực ngồi bệt trên thảm, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, giống như đã mất hết sức sống.

Anh mong ai đó có thể tới cứu mình.

Tại sao vậy? Anh chỉ là 1 pháo hôi, tại sao lại bị đối đãi như vậy cơ chứ?

Anh nhớ lại lúc trước bị Chử Diên Dập dùng đầu lưỡi dâʍ ɭσạи hậu huyệt của mình, hắn như tên biếи ŧɦái đè nặng bụng anh khiến cho cái lỗ dâʍ đãиɠ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ với nước da^ʍ ngay ở trước mặt hắn, không những thế còn dùng camera điện thoại chĩa ngay cái huyệt đang không ngừng khép mở với mục đích quay lại mọi thứ.

"Vợ nứиɠ quá cũng được tự mình chơi đâu, phải nói cho chồng để chồng liếʍ huyệt giúp em chứ." Người đàn ông vừa liếʍ dươиɠ ѵậŧ, vừa biếи ŧɦái nhỏ giọng dặn dò.

"Nếu chồng mà phát hiện em chạm qua ả đàn bà kia, thì đảm bảo hôm sau thôi ả sẽ bốc hơi khỏi thế giới này."

Người đàn ông đã được vợ hầu hạ qua làm sao có thể chịu nổi để vợ mình làm tròn trách nhiệm của người chồng với kẻ khác cơ chứ.

Còn muốn làm chồng của ả đàn bà khác? Không có khả năng. Từ hôm nay trở đi Lâm Đồng Mặc chính là vợ của Chử Diên Dập hắn!

"Ngày mai chồng lại đến thăm em, cục cưng nhớ ngoan nhé."

Người trên giường bởi vì chuyện kịch liệt vừa mới xảy ra mà đau khổ rúc vào trong chăn, dùng chăn bọc chặt lấy cơ thể mình, dường như muốn dùng thế giới trong chăn và hiện thực tàn khốc phân chia thành hai.

Anh trốn không thoát.