Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 26: Bồi thường1

Không nghĩ tới, thật đúng là do mình hại.

Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Nhiễm Tỉnh tràn đầy áy náy và thẹn thùng, mắt nai con cũng bắt đầu lập loè, cô rất là bất an, cứ cảm thấy cực kỳ có lỗi với Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần dù sao cũng là đại thần của trường học, chắc chắn sẽ rất chú ý đến việc duy trì hình tượng của mình, lại bởi vì cô, hại thần cách của anh sụp đổ.

Cô chân thành xin lỗi: “Xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu nhiều! Tôi hoàn toàn không phải cố ý!”

Thật ra Phó Tuyết Thần vốn không để bụng chuyện này, lúc này làm sáng tỏ với cô gái nhỏ là ổn rồi, những cái khác không quan trọng.

Nhưng nhìn dáng vẻ nhút nhát sợ sệt rũ mi mắt của cô gái nhỏ thì lại không muốn làm người lắm, anh liếʍ liếʍ cánh môi, khẽ cười nói: “Xin lỗi có làm được cái gì đâu!”

Nhiễm Tỉnh vội vàng hứa hẹn nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Ông đây muốn chính là những lời này.

Phó Tuyết Thần nhìn chằm chằm cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác, mặt mày như họa trước mặt, con ngươi như hắc bảo thạch càng thêm u trầm, anh lười nhác nói: “Cậu định chịu trách nhiệm kiểu gì?”

Nhiễm Tỉnh nghiêm túc suy tư một chút, nói: “Tôi sẽ đăng post lên diễn đàn giúp cậu làm sáng tỏ chuyện này.”

Loại chịu trách nhiệm không có thành ý này, Phó Tuyết Thần từ chối: “Thôi bỏ đi, ảnh hưởng của chuyện này không lớn lắm, cũng đã qua rồi, nếu như cậu thật sự đi làm sáng tỏ ngược lại sẽ hại tôi bị người khác hoài nghi mắc bệnh trĩ đã lâu.”

Độ hot của loại tin đồn giống như bài post này rất nhanh là có thể chìm xuống, Nhiễm Tỉnh suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy làm sáng tỏ sẽ bị phản tác dụng ngược lại.

Quai hàm cô phình lên, có hơi bối rối: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Cậu lấy……” Thân báo đáp đi.

Nhưng mấy chữ phía sau anh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nhiễm Tỉnh đã nghĩ tới phương án giải quyết: “Vậy như vầy đi!”

Phó Tuyết Thần cảm thấy nên để cho cô gái nhỏ nói trước, anh cười nhạt hỏi: “Như nào?”

Nhiễm Tỉnh cảm thấy, loại tổn thất về phương diện tinh thần này thì xin lỗi hay nhận lỗi đều rất giả tạo, chẳng qua có biện pháp giải quyết thông dụng, bồi thường vật chất.

Thế là, tìm được biện pháp giải quyết tốt hậu quả, hai mắt Nhiễm Tỉnh một lần nữa sáng lên, cô nhìn Phó Tuyết Thần, hào phóng nói: “Tôi bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cậu nhé!”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Thần mẹ nó “Phí tổn thất tinh thần”, ông đây thiếu chút tiền ấy sao!

Phó Tuyết Thần cực kỳ bất đắc dĩ, lúc này không nhịn được trêu chọc một câu: “Có phải cậu còn định tìm luật sư gì đó hay không?”

Nhiễm Tỉnh cũng cảm thấy tìm luật sư rất không tệ, bèn đi tìm điện thoại: “Tôi quen mấy người bạn ở khoa pháp luật, tôi đi xin tư vấn nên bồi thường kiểu gì một chút, yên tâm nhé, tôi đền theo giá thị trường!”

Nói rồi cô mở khóa điện thoại, thật sự vào WeChat tìm mấy người bạn khoa pháp luật xin cố vấn, dáng vẻ muốn dùng tiền giải quyết sòng phẳng.

Máu già của Phó Tuyết Thần cũng sắp ho ra rồi.

Nói thật, chỉ nghe câu này của Nhiễm Tỉnh, anh còn tưởng rằng cô gái này đang trào phúng mình.

Nhưng cô gái nhỏ này đang rất nghiêm túc, rất thành khẩn, rất chân thành tha thiết muốn bồi thường tiền cho anh bù đắp tổn thất tinh thần.

Đây là mấy chuyện chó má gì thế này!

Phó Tuyết Thần vì sao mày tán gái lại tán đến gian khổ như thế!

Phó Tuyết Thần cực kỳ bất đắc dĩ, anh hờ hững hỏi: “Nhà cậu rất có tiền nhỉ.”

Hoàn cảnh gia đình Nhiễm Tỉnh không tệ, nhưng ở nơi giàu có như Giang Chiết, cô cảm thấy chút gia sản của nhà cô ở trước mặt Giang Chiết có tiền không đáng nhắc tới, liền nói: “Cũng bình thường thôi.”

Dừng một chút, lại sợ Phó Tuyết Thần cảm thấy mình quỵt nợ, vội vàng bổ sung nói: “Nhưng mà cậu yên tâm, tiền bồi thường phí tổn thất tinh thần của cậu vẫn có.”

Phó Tuyết Thần nhìn lướt qua giày cô, dưới chân cô gái này xỏ chính là giày Converse vải bạt, dường như cô rất thích Converse, có tận mấy đôi, anh thấy cô đổi qua đổi lại vài lần, ngoài ra, anh cũng từng thấy cô xỏ Adidas và Onitsuka Tiger.

Chỉ nhìn giày đã biết là đảng học sinh.

Hoàn cảnh gia đình hẳn là không tốt cũng không xấu.

Phó Tuyết Thần yên lặng ăn miếng bánh bao, lại hút một ngụm sữa đậu nành, lúc này anh mới không nhanh không chậm bình tĩnh nói: “Không cần đâu, chuyện này cũng không được coi là việc lớn, tôi cũng không phải muốn lừa cậu.”

Thật ra vẫn muốn lừa cô ấy.

Chẳng qua không phải lừa tiền, mà là lừa người.

Lúc này Nhiễm Tỉnh mới ngẩng đầu nhìn qua.

Tay trái Phó Tuyết Thần cầm một ly sữa đậu nành, tay phải cầm sáu cái bánh bao, cảnh tượng đầy hơi thở sinh hoạt nhưng lại có chút ngốc nghếch.

Nhưng giá trị nhan sắc của Phó Tuyết Thần thật sự là quá cao, ngay cả lúc lấy sáu cái bánh bao cũng sẽ khiến chúng sinh kinh diễm rung động.

Khi anh hờ hững tỏ vẻ không muốn lừa bạn, dường như là thật sự không muốn lừa bạn, lại tựa như có mưu đồ khác.

Nhiễm Tỉnh đột nhiên nhớ lại câu nói đùa trên WeChat của Phó Tuyết Thần vào đêm qua “Nếu như tôi thật sự đang tính kế cậu, cậu có sẵn lòng bị tôi tính kế không”, lại nghĩ đến đủ loại chi tiết ở chung trước đó……