Chương 4: Tha thứ (hơi H)
Tim Nguyễn Mai gia tốc đập thịch thịch thịch. Học động tác buổi sáng của Trần Trúc , tự mình nhét một đầu ngón út vào bên trong tiểu huyệt phấn nộn. Lại đem chính mình chọc đau, làm sao cũng không thể đi vào.
Cô nghĩ trăm lần cũng không ra, vắt hết óc nghĩ, này rốt cuộc là vì cái gì. Nguyễn Mai cắn môi, nhớ lại động tác của Trần Trúc buổi sáng , trước hết là xoa hai cánh hoa ở ngoài, mang theo suy nghĩ ác ma xỏ xuyên qua toàn thân.
Dâʍ ŧᏂủy̠ ẩn ẩn chảy xuống một tia nước, cô ngây thơ mờ mịt nhìn theo dịch nước của tao bức, cắm vào một đốt bàn tay mềm thịt. Tiếp theo liền bị tấm màng ngăn chặn, chọc như thế nào đều chọc không đi vào được. Cô đã rất cẩn thận không dùng lực, nhưng vẫn bị chọc đến nóng rát đau.
Nguyễn Mai hối hận nhanh chóng rút tay ra chạy đến toilet rửa sạch sẽ. Ở dưới váy đồng phục mang thêm quần bảo hộ, nghĩ nghĩ không yên tâm lại mặc nhiều thêm một đôi tất chân. Trong lòng lúc này mới hơi chút cảm thấy an toàn.
Không tình nguyện mà đi nhà Trần Trúc hâm cơm cho hắn. Mẹ nuôi sớm đem hai phần cơm hộp chuẩn bị tốt đặt ở lò vi sóng, cô chỉ cần vặn nút hâm nóng một phút là được.
Trên ban công nhà Trần Trúc có treo hai cái qυầи ɭóŧ. Một cái quần tam giác màu đen, một cái qυầи ɭóŧ góc bẹt màu xanh đen. Nguyễn Mai trong lòng cảm thấy quái quái, trên mặt liền ửng lên đỏ hồng. Muốn trốn tránh ánh mắt không đi xem. Ánh mắt lại vẫn là nhịn không được mà dừng ở phần giữa của qυầи ɭóŧ của Trần Trúc .
Cô nghĩ trăm lần cũng không ra. Vì cái gì trên qυầи ɭóŧ của nam sinh đều có một phần được may hơi rộng phần ở giữa?
Chẳng lẽ là vì càng thuận tiện cho bọn họ tùy thời tùy chỗ tự thủ da^ʍ.
Nguyễn Mai bĩu môi, đáy lòng thầm mắng một câu, biếи ŧɦái!
Cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Phòng y tế.
Nguyễn Mai mặt vô cảm đi vào phòng y tế, ầm một tiếng ném hộp cơm xuống liền quay người đi. “Ai, gấp cái gì.” Trần Trúc mạnh mẽ bổ nhào vào đuôi giường nắm chặt cổ tay của cô.
Y sĩ đã đi ăn cơm, lúc này trong phòng y tế không có một bóng người. Trần Trúc to gan lớn mật. Không đợi Nguyễn Mai biến sắc mặt phát giận, hắn như có ma thuật từ sau lưng lấy ra điện thoại bị tịch thu lúc buổi sáng của Nguyễn Mai . “Em xem đây là cái gì.”
“Di động của em!” ánh mắt Nguyễn Mai sáng lên, “Giáo viên tiếng Anh không phải thu rồi sao. Như thế nào còn ở nơi này.” Duỗi tay muốn cướp.
Trần Trúc nâng cánh tay lên, chậm rì rì nói: “Đơn nhiên là do anh cầu tình với lão sư . Anh nói nhà anh không có ai, còn muốn để em đi giúp anh lấy cơm. Hôm nay buổi sáng anh đoạt di động của em nộp lên, sợ em còn tức giận độc chết anh. Cầu lão sư giúp đỡ, đem di động của em cho anh. Làm anh có thể ở trước mặt em dễ nói chuyện.”
Hắn càng nói thì càng dáng gần, thình lình hôn lên đôi mắt Nguyễn Mai một cái.
Nguyễn Mai không có né tránh, hai hàng lông mi dính vào môi hắn, không khí lại ái muội lên.
Nguyễn Mai giống bị quả bóng bị chọc xì hơi, lập tức liền nhụt chí. Trần Trúc khi nói chuyện vẫn luôn ở trong tư thế không thoải mái , tay trong chăn vẫn luôn xoa tiểu huynh đệ.
Nguyễn Mai có chút hối hận, cũng có chút nghĩ mà sợ, ấp úng hỏi: “ Anh kia…… Không có việc gì đi?”
“Có việc. Như thế nào lại không có việc gì, mệnh căn tử của em đều sắp bị em vặn gãy rồi.”
“Anh,anh, có khoa trương như vậy sao.”
“Đương nhiên, không tin em sờ sờ.” thiếu niên nhanh chóng giữ chặt tay cô áp lên vật cực nóng kiên quyết giữa hai chân , cường ngạnh bá đạo không cho cô lùi bước.
Vật cứng cực nóng bóng loáng đỉnh ở lòng bàn tay, mẫn cảm không ngừng tràn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Nóng hầm hập cực lớn không ngừng nảy lên, tựa như vật còn sống .
Trần Trúc nghẹn ngào nói: “Em giúp anh xoa xoa, cho nó một câu thực xin lỗi. Nó liền tha thứ cho em.”
“Tưởng bở!” Nguyễn Mai không ngại phủi tay, thế nhưng hành động này lại lần thứ hai thương tổn đến tiểu Trần Trúc.