Thiên Chân Thanh Mai Ma Qủy Trúc Mã

Chương 2

Chương 2: Tiểu huyệt bị ngón tay trúc mã cắm, nghe lời dùng tay sờ côn ŧᏂịŧ (H)

Cái tay trắng trắng mềm mềm bé nhỏ sờ lên vật cực lớn ấm áp giữa quần đồng phục. Mặt mày Trần Trúc giãn ra, hừ khẽ một tiếng, cô gái bé nhỏ này rất nhát gan nên hắn rất muốn động eo giúp cô một tay. Đáng tiếc hắn còn phải nghiêng người chống đỡ động tác của cô, lại phải ngăn cản bạn cùng bàn bên trái cùng phía sau nhìn trộm.

“Đem tay vói vào trong quần đi.” Trần Trúc lại một lần hạ mệnh lệnh.

Nguyễn Mai lại thẹn lại gấp gáp, dậm chân nói: “Như thế nào duỗi a!” Trong lúc vô tình liên lụy đến tiểu huyệt của thiếu nữ, ma sát làm co rút, Trần Trúc ngón tay nóng lên, bụng dưới càng thêm căng chặt.

Hắn lòng bàn tay xoa xoa hộŧ ɭε mẫn cảm, Nguyễn Mai thân mình mềm nhũn lập tức ở trên chỗ ngồi vặn vẹo, phun ra một đợt nước l*и. Trên mặt đôi má lập tức đỏ lên, thập phần xinh đẹp .

Nguyễn Mai cắn môi, rốt cuộc nghe lời từ trên quần tay động động. Theo Trần Trúc vạt áo thun , lặng lẽ đem tay nhét vào trong quần vận động đồng phục của hắn. Lần này Trần Trúc rốt cuộc có thể thản nhiên ngồi thẳng.

Bụng dưới nam sinh nhiều ra thêm một cái tay nhỏ mềm mại, dừng ở qυầи ɭóŧ cùng da thịt dán lên do dự một chút. Cuối cùng không có vói vào qυầи ɭóŧ, chỉ là cách hơi mỏng qυầи ɭóŧ vải dệt, vuốt côn ŧᏂịŧ nóng bỏng lộ ra khí nóng.

Trần Trúc rốt cuộc vẫn giữ lời, đem tay từ hoa huyệt của cô rút ra. Nguyễn Mai mới vừa thở ra một hơi, kẹp chặt hai chân, cũng muốn từ hắn đũng quần rút ra tay bản thân.

Bất thình lình tay nhỏ bị kẹp ở đùi rắn chắc hữu lực của thiếu niên. Trần Trúc vươn một cái tay khác, cũng từ giáo phục quần trung sờ đi vào, nắm ngón tay tinh tế ôn lương của cô, theo nam sinh qυầи ɭóŧ phần giữa, sờ đến mềm mại nóng bỏng, bóng loáng vật cứng côn ŧᏂịŧ.

…… Cảm giác thực vi diệu.

Nguyễn Mai giãy giụa muốn rút ra tay bản thân , lại bị Trần Trúc nắm gắt gao không buông ra. Hai người mười ngón nắm trong lòng bàn tay vật cứng không nên tồn tại.

Trần Trúc nắm tay cô chỉ dẫn , sờ đỉnh quy đầy côn ŧᏂịŧ . Nguyễn Mai ngượng ngùng không chịu chạm vào. Trần Trúc đành phải cường ngạnh dùng ngón trỏ ấn ngón trỏ của cô, dùng cô chỉ thịt nghiên xoa mẫn cảm vật cứng cực nóng.

‘ bang ’ một cây phấn viết đột nhiên đánh lại đây, dừng ở trên bàn.

Giáo viên tiếng Anh lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, đôi tay đập bàn nói: “Các em làm gì đấy!”

Nguyễn Mai cả người cứng đờ, chỉ nghe giáo viên tiếng Anh giáo huấn: “Nguyễn Mai em đứng lên, lần này bài tập điền vào chỗ trống sai mấy cái?”

Nguyễn Mai cứng đờ nói không nên lời.

Giáo viên tiếng Anh tiếp tục phát cáu, “Từ khi bắt đầu vào học tôi liền bắt đầu chú ý tới em. Vừa lên tiết của tôi liền bắt đầu ngủ, tôi đến phòng học em liền bắt đầu ngủ gật. Như thế nào em thấy tôi tựa như ăn thuốc ngủ đúng không?”

Ha ha ha ha ha, toàn lớp cười vang.

Nguyễn Mai đỏ lên mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải.”

Lúc này toàn lực chú ý của cả lớp đều tập trung ở trên người hai bọn họ. Nguyễn Mai cánh tay cứng đờ, nghĩ rằng từ Trần Trúc trong quần rút ra đều sợ bị phát hiện.

Giáo viên tiếng Anh nói: “Tới, đứng lên. Em đứng lên cho cả lớp nhìn xem, em ở phía dưới bàn chơi cái gì đấy?”

Nguyễn Mai ngượng ngùng. Thầm nghĩ…… Chơi côn ŧᏂịŧ của học sinh ông đắc ý đấy. Cũng lấy ra để ông nhìn xem sao?

Hơn nửa ngày không có động tĩnh.

Bạn học trong lớp đều nhìn qua, nhân vật chính Nguyễn Mai hoa dung nguyệt mạo khuôn mặt nhỏ đỏ lên, một bộ dáng chết không nhận sai bộ. Giáo viên tiếng Anh tức giận cánh tay run rẩy, siết chặt phấn viết lại lần nữa đánh qua . Nổi giận nói: “Đứng lên! Đem điện thoại giao lên đây.”

Đôi mắt như phóng dao nhỏ, nổi giận đùng đùng gϊếŧ tới, “Như thế nào, còn muốn tôi tự mình xuống dưới lấy đúng không?”

Trong lớp một mảnh tĩnh mịch, mọi người đều đang chờ xem kịch vui.

Nguyễn Mai cánh tay càng thêm cứng đờ, lúc này cảm thấy chính mình cánh tay giống như đeo ngàn cân chùy.