[+15% hảo cảm.]
Lúc này một dị năng giả hệ mộc đứng ra giảng hòa, hắn đi lên trước bắn ra một đoạn dây leo, hợp sức với đoàn người kéo Vương Nhật đang bị kẹt trong đám xác sống ra.
"Bùm" Thời điểm y an toàn tiếp đất, dị năng giả hệ hỏa tung quả cầu lửa đốt cháy thân cầu, Vương Nhật quơ trường kiếm bồi thêm hai nhát ở đầu đoạn dây treo làm cầu treo ngay lập tức đứt đoạn, ngăn cách bọn xác sống qua bờ bên này.
Đoàn người không dám lơ là cảnh giác, cẩn thận đi thêm một đoạn đường nữa, đến khi giáp mặt với bọn Lục Thiên trong một ngôi làng tan hoang, bấy giờ mọi người mới thở phào một hơi, cảm giác như vừa nhặt được một mạng về.
Bấy giờ một người đại diện kể cho Lục Thiên sơ lược mọi chuyện, những người khác ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi.
Trương Viễn Hoài lau máu trên mặt Vương Nhật, thấy y hơi né tránh, hắn liền cau mày. Trương Viễn Hoài biết y hiền, nên vẫn mặt dày kề cận, lúc này bỗng nhiên phát hiện ra hơi thở của y gấp gáp lạ thường.
"Anh không sao chứ?" Cố Thanh đưa một cốc nước qua, quan tâm hỏi.
Vương Nhật uống nước, lịch sự đáp: "Không sao, có hơi nóng thôi."
"Nóng? Đừng nói là anh đang hóa xác sống nha?" Người đó vừa dứt lời, những người khác đồng loạt lùi ra mấy bước, căng thẳng quan sát Vương Nhật.
Nóng sốt không chỉ là biểu hiện thức tỉnh dị năng mà còn có biến thành xác sống, chuyện liên quan đến tính mạng không ai muốn mạo hiểm cả. Hơn nữa Vương Nhật đang bị thương, đúng là khiến người ta quan ngại.
Vương Nhật nhìn vết thương đang chảy máu của mình, cảm thấy sự lo lắng của họ hợp lý, không những không nổi giận mà còn tốt bụng thông cảm cho người ta, hoàn toàn không nghĩ đến vết thương này là vì bảo vệ ai mà có.
Trương Viễn Hoài trừng mắt nhìn đám người đang há mồm muốn đuổi khéo y, họng súng điện lướt qua điểm mặt từng người, họ vội nuốt mấy lời khó nghe vào miệng, tỏ vẻ khó xử đứng ngồi không yên.
Lục Thiên cau mày, không hài lòng nhắc nhở: "Bỏ súng xuống."
Cùng lúc Vương Nhật bẽn lẽn lay cổ tay hắn, đôi mắt cún con như muốn cầu xin thay.
Trương Viễn Hoài không những không bớt giận, ngược lại bất mãn càng lớn hơn.
Ha! Vì cái đám phế vật này anh mới chịu chạm vào em? Đang nhẫn nhịn lắm chứ gì? Mẹ kiếp!
Trương Viễn Hoài làm như không thấy bộ dạng không có tiền đồ đó của Vương Nhật, một tay đỡ cơ thể yếu ớt đã đứng không vững của y, tay cầm súng còn lại đột ngột bắn chỉ thiên hai cái cảnh cáo rồi chỉ một gian nhà hiếm hoi còn vững vàng không xa: "Vương Nhật sẽ không đi đâu cả, có chuyện tôi chịu trách nhiệm."
[+10% hảo cảm.]
Hệ thống tự động vừa thông báo, Trương Viễn Hoài liền thâm thúy nhìn Vương Nhật một cái.
Đm tự nhiên có cảm giác anh hơi đũy.
Hắn không nể mặt ai, khí thế bừng bừng dìu Vương Nhật đi về phía gian nhà vừa điểm.
"Rầm" Trương Viễn Hoài đá cửa, dùng hết sức bình sinh vừa chống đỡ sức nặng quá nửa của cơ thể Vương Nhật đang đè lên, vừa khóa cửa vừa hỏi Đại Lợi: "Rốt cuộc anh ấy bị gì?"
"Không cần lo lắng, y không biến thành xác sống được đâu. Chỉ là,..." Đại Lợi ngập ngừng, hơi khó nói: "Ừm cái kia, trong lúc giằng co với đám thực vật biến dị, y sơ suất bị một loại hoa đả thương, mà loại hoa đó là thành phần chính tạo ra thuốc kí©ɧ ɖụ©, vì vậy ừm, Vương Nhật đang có biểu hiện trúng xuân dược á..."
Trương Viễn Hoài: "..."
Hắn quăng Vương Nhật lên giường, im lặng được một lúc không lâu rồi ra lệnh: "Tạo ra một kết giới cách âm phòng này rồi mày dẫn nhóc quỷ ra ngoài cửa canh đi."
Đại Lợi không biết ý đồ của hắn nhưng vẫn nghe theo hắn tạo ra một tấm lưới cách âm rồi ngây thơ hỏi: "Tại sao?"
"Làm chuyện người lớn." Trương Viễn Hoài thản nhiên đáp.
"??? Ơ? Nhưng mà trong kho vật phẩm có thuốc giải xuân dược mà?"
Chẳng phải cậu ghét lăn giường cùng đàn ông à?
Tất nhiên Đại Lợi không phải là một hệ thống ngây thơ đơn thuần, chỉ là vừa rồi nó dựa theo tính cách của Trương Viễn Hoài phán đoán tình huống, không nghĩ đến hắn sẽ chọn hiến thân trong khi có thể mua thuốc giải nên mới có biểu hiện ngốc nghếch như vậy.
Trương Viễn Hoài vẻ mặt hờ hững đáp: "Nghèo."
Đại Lợi vốn tưởng Trương Viễn Hoài cố ý ghẹo gan mình, còn đang muốn mắng hắn lưu manh háo sắc nhưng khi bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc không có chút biểu hiện gì gọi là thiếu đứng đắn của hắn, nó liền thức thời ngậm miệng không nhắc đến, bỏ lại viên thuốc và một câu rồi đăng xuất.
"Tay cậu còn đang bị thương, đừng kịch liệt quá!"
Trời mẹ sao nhìn kí chủ đáng sợ quá hu hu.
Trương Viễn Hoài nuốt viên thuốc xuống, vết thương trên tay lập tức đóng vảy, mặc dù vẫn còn hơi đau một chút nhưng đã không đáng ngại rồi.
Vương Nhật trăn trở liên tục trên giường, lúc này đột ngột đệm lún xuống, trên eo y xuất hiện một Trương Viễn Hoài lòng đau như cắt. Y nào biết tâm tư sóng gió của hắn, giật mình vùng dậy, hơi đẩy Trương Viễn Hoài xuống với thái độ chống đối: "Cậu làm gì vậy? Mau xuống khỏi người tôi!"
Hắn thần sắc lãnh đạm như đang kìm chế cơn giận bỗng nhiên thô lỗ nâng cầm y, mãnh liệt cưỡng hôn.
Môi lưỡi quắn quýt, hơi thở bất giác hòa quyện, nhiệt độ cấp tốc tăng lên khiến cơ thể bắt đầu rạo rực. Sau một hồi cuồng nhiệt, Vương Nhật ngượng ngùng đẩy hắn ra trong khi quái thú dưới thân đã bị trêu tỉnh.
"Lần sau không được liều mạng như vậy nữa, nếu thực sự hóa xác sống thì phải làm sao? Bọn người kia có gánh chịu thay anh được không?" Hắn gằng giọng, hiển nhiên đang rất tức.
Y cứng đờ, đầu óc ong ong dữ dội, giờ khắc này không thể nghe bất cứ cái gì lọt tai ngoại trừ nhịp đập loạn xạ và cảm xúc dâng trào của trái tim mình, chỉ có thể ậm ờ đáp qua loa. Có điều Trương Viễn Hoài giống như đã quyết tâm phải khiến y hứa cho bằng được, hắn không hài lòng với câu trả lời của y, bạo dạng kéo tay y đặt lên vòng eo mảnh của mình, mông cong đột ngột đè xuống.
"Ha ah đừng, đừng cọ nữa!" Vương Nhật giãy giụa, khổ sở đấu tranh trước bờ vực sụp đổ.
Trương Viễn Hoài cười lạnh: "Chắc không?"
Hắn hơi ưỡn ngực, đôi tay thon dài cấp tốc cởϊ áσ, phô bày đường cong gợi cảm trước mắt y. Vương Nhật ngay lập tức nuốt nước bọt, cổ họng bất giác khát khô.
Người bên trên cơ thể hoàn mỹ, làn da trắng sứ tựa vưu vật còn rất mịn màn, mỗi khi tay y lướt qua lưu lại một tầng hồng nhuận mê người, còn cả nụ cười hờ hững, đôi mắt dụ hoặc, những cái cọ sát kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm tim y ngứa ngáy,... tất thảy đều cố ý dẫn dụ y bước đến con đường sa đọa không thể quay đầu.
Thật ra Trương Viễn Hoài không chắc y có hứng thú thể xác với mình hay không, dù gì trước kia là Vĩnh Thương hay Trần Hạ Duy, họ đều không có tiếp xúc thân mật. Tuy nhiên hiện tại mỡ dâng tận miệng, y có muốn quay đầu hắn cũng không cho phép.
Không biết từ lúc nào Trương Viễn Hoài đã nảy sinh tham vọng, không chỉ chiếm hữu tình cảm mà còn cả ham muốn thể xác. Hắn muốn kiểm soát toàn bộ, muốn trở thành ngoại lệ duy nhất của đối phương, muốn thân mật da thịt giữa họ không có khoảng cách, muốn cùng y trầm luân... cho dù phải cưỡng ép cũng được. Huống hồ trông y còn không có nghị lực như vậy.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng của Trương Viễn Hoài và dược tính chi phối càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng Vương Nhật vẫn không thể chống lại cám dỗ, "đùng" một cái đè hắn xuống giường.
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, vị trí bất ngờ đảo ngược, Trương Viễn Hoài chưa kịp định thần đã bị xúc cảm đầu ngực đánh úp phải thất thố rên lên: "Ah hức!"
Vương Nhật mυ'ŧ ti hắn, ngón tay cùng lúc đâm vào lỗ hậu thâm dò. Kɧoáı ©ảʍ dần dần lấn át tâm trí, thời không như ngưng động lại, giữa đất trời chỉ còn tiếng giao hoan.
Cuối cùng em cũng biết cảm giác đó tên gì...
Hóa ra chính là yêu.
Mười lăm tuổi em bỏ lỡ một Vĩnh Thương, lần này cho dù mục đích phía sau có là gì, em cũng sẽ không buông tay anh.