Nhưng Kiều Ngộ An thật sự không nghĩ như vậy.
“Tôi thật sự muốn làm bạn với Thời Niên.”
Triển Đồ hừ nhẹ một tiếng không tin, nhưng cũng không nói gì thêm:
“Anh biết tình huống của anh tôi thế nào không?”
“Chứng hoang tưởng bị hại.” Kiều Ngộ An nhìn con đường phía trước: “Anh cậu có nói với tôi rồi.”
“Nếu anh đã biết, vậy thì anh phải rõ làm bạn với một người như anh tôi rất mệt, anh ấy đa nghi, hay thay đổi thất thường, luôn nhìn mọi việc anh làm bằng ánh mắt nghi ngờ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ cho anh toàn bộ lòng tin.”
“Hiện tại anh biết anh ấy mới bao lâu? Mới hơn một tháng mà thôi, có lẽ thấy một người như vậy mới lạ thú vị, bởi vì chưa gặp bao giờ, nhưng qua thời gian lâu thì sao, anh có nghĩ anh ấy như thế là kỳ quặc không? Có cảm thấy mình rõ ràng chẳng làm gì nhưng tại sao anh ấy lại nghi ngờ mình không? Có cảm thấy rất tổn thương khi bị anh ấy nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ không? Có cảm thấy phiền? Cảm thấy mệt không? Cảm thấy hối hận vì lựa chọn lúc trước không?”
Từ lần đầu nhìn thấy Triển Đồ, ấn tượng mà Triển Đồ cho Kiều Ngộ An là một chàng trai lạnh lùng bất cần nhưng lại sợ ma, nhưng đối với vấn đề của Thời Niên thì không chịu nhường dù một tấc, nhưng cho đến giờ phút này, Kiều Ngộ An dường như mới nhìn thấy một Triển Đồ thật sự, một Triển Đồ có thể nghĩ đến mọi chuyện đủ toàn diện vì Thời Niên.
“Cậu sợ cuối cùng tôi chịu không nổi sự đa nghi của Thời Niên, không làm bạn với cậu ấy nữa, và cậu ấy sẽ rất đau lòng.” Kiều Ngộ An hiểu ý y.
“Đúng vậy.” Triển Đồ dứt khoát thừa nhận: “Anh tôi đúng là có chút khác người thường, nhưng anh ấy không ảnh hưởng đến ai, tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho anh ấy, anh ấy sống như vậy mười mấy năm rồi, không quen biết ai, mặc dù cô đơn, nhưng cũng đâu có hề hấn gì, khi trước tôi đã nói, hai người muốn làm bạn, tôi không phản đối, anh tôi vui vẻ chấp nhận anh, vậy nên tôi có thể chấp nhận anh, nhưng nếu sau này anh cảm thấy mệt mỏi phiền chán, muốn im lặng rời đi, khiến anh tôi lại nghi ngờ có phải mình có bệnh hay không, tôi sẽ gϊếŧ chết anh!”
Kiều Ngộ An nghe vậy mỉm cười, vừa định nói, Triển Đồ An đã cảnh cáo:
“Không hề nói đùa với anh đâu.”
Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại:
“Lần đầu gặp Thời Niên tôi đã biết cậu ấy khác biệt, tôi cũng chăm sóc cậu ấy hơn một tháng, không hiểu hết toàn bộ được, nhưng ít nhất đã biết khá nhiều, tôi biết nhiều vậy rồi vẫn quyết định kết bạn với cậu ấy, vậy tất nhiên là đã suy nghĩ rất kỹ, tôi gần ba mươi tuổi, không phải trẻ con, lại còn là bác sĩ, tôi biết đối với người có vấn đề về tâm lý, việc chấp nhận một ai đó rồi lại nhìn người đó rời bỏ mình có ảnh hưởng lớn với hắn như thế nào.”