Cắt chỉ rồi, hắn sẽ không thể ăn được những món này nữa đúng không?
Nhưng trước khi Kiều Ngộ An tới hắn vẫn luôn không ăn được những đồ ăn này, vẫn sống được như thường, không có lý nào sau khi anh rời đi thì hắn lại không sống được, hơn nữa, hắn cũng không thể vì những đồ ăn này mà vẫn để anh ở lại chỗ này, cho nên Thời Niên đáp:
“Được.”
Từ lúc nói xong câu kia thì Kiều Ngộ An vẫn luôn nhìn Thời Niên, vẻ mặt của hắn đều bị Kiều Ngộ An nhìn thấy hết, cũng có thể đoán được hắn suy nghĩ cái gì, không nhịn được cười, lúc Thời Niên tò mò nhìn qua, Kiều Ngộ An mở miệng nói:
“Có một việc tôi muốn có sự đồng ý của cậu.”
Thời Niên không nói gì, nhìn anh.
Kiều Ngộ An buông đũa: “Khi trước tôi có nói, đợi lúc vết thương của cậu lành, sau khi cắt chỉ rồi thì tôi sẽ đi, không bao giờ tới quấy rầy cậu nữa, cậu còn nhớ rõ chứ?”
Thời Niên gật đầu: “Ừm.”
“Tôi biết mấy ngày nay tôi rất phiền phức, cậu thích ở một mình, nhưng tôi vẫn cứ lì lợm tới quấy rầy cuộc sống của cậu, đổi lại là ai cũng đã đuổi tôi đi từ lâu rồi, cậu cũng thấy tôi phiền lắm nhỉ?” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, ánh mắt đượm ý cười: “Nhưng tôi muốn sau này tiếp tục phiền cậu, không biết cậu có đồng ý không.”
Thời Niên không nói, nhưng động tác ăn cơm hơi dừng.
“Lúc trước tôi nói sẽ không đến làm phiền cậu nữa, là dựa vào tiền đề tôi và Tiểu Mễ đều sẽ không quấy rầy cậu, nhưng bây giờ Tiểu Mễ mỗi ngày đều sẽ đến, đối với cậu vẫn có chút phiền phức và bất công, thậm chí là nguy hiểm, tôi cũng không biết nên cảm ơn cậu như thế nào, cho nên tôi nghĩ vẫn là mỗi ngày đều tới đây nấu cơm cho cậu, coi như cảm ơn, được không?”
Thời Niên kinh ngạc ngước mắt nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cười cười:
“Có thể không làm được mỗi ngày, tuần sau tôi sẽ phải về khoa nội trú, nhưng chỉ cần tôi có thời gian, tôi đều sẽ đến, tất nhiên, nếu cậu cảm thấy không thích, tôi cũng sẽ không ép buộc cậu, lần này tôi tôn trọng ý kiến của cậu.”
Nói thì nói thế, nhưng Thời Niên vẫn thủy chung không trả lời Kiều Ngộ An:
“Vậy cậu không nói gì tôi coi như cậu đồng ý rồi nhé?”
Thời Niên vẫn không nói chuyện, tiếp tục ăn cơm, Kiều Ngộ An cười cười, hiểu ý của hắn:
“Ok, quyết định vậy nhé, tôi sẽ như bây giờ, có thời gian sẽ sang đây, tuyệt đối không can dự vào những phương diện khác của cậu, một khi cậu cảm thấy bị quấy rầy hay không thoải mái, có thể nói thẳng cho tôi, tôi sẽ lập tức thay đổi, hoặc là rời đi, bao gồm cả Tiểu Mễ.”