“Sao thế?”
“Hôm nay không làm.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, có chút bất ngờ, đây hình như là lần đầu tiên Thời Niên chủ động nói chuyện với anh, thậm chí còn hành động luôn.
Kiều Ngộ An nhìn bàn tay tinh tế thon dài của Thời Niên đặt trên cửa tủ lạnh, lại nhìn mặt hắn, cười hỏi:
“Sao vậy? Ăn ngán rồi? Tôi nói này, tay nghề của tôi đều chưa phát huy hết một phần mười đâu, nếu không ăn là cậu lỗ nặng đấy.”
Thời Niên không nói, ánh mắt nhìn tay Kiều Ngộ An, ánh mắt này đã làm Kiều Ngộ An biết Thời Niên đã phát hiện việc anh bị thương, tuy rằng anh có chút bất ngờ Thời Niên sẽ phát hiện, biết rồi thế mà còn sẽ chủ động nhắc đến với anh, nhưng ở bệnh viện anh vẫn làm việc bình thường được, không đến mức không làm nổi một bữa cơm.
“Không sao đâu.” Kiều Ngộ An mỉm cười, vẫn muốn tiếp tục mở tủ lạnh: “Hôm nay tôi ở bệnh viện làm việc cả ngày cũng đâu có sao.”
Mặc dù nói vậy nhưng cửa tủ lạnh vẫn không mở như cũ, tuy Thời Niên nói một lần rồi lúc sau không nói gì nữa, nhưng biểu cảm và hành động đều rất kiên quyết, Kiều Ngộ An cảm nhận được, cũng bằng lòng tiếp nhận ý tốt của Thời Niên:
“Được, hôm nay tôi không nấu cơm, nhưng hai chúng ta vẫn phải ăn cơm, tôi nấu cho cậu chút sủi cảo lót dạ nhé?”
Lần này Thời Niên không từ chối nữa, buông tay ra, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Ngộ An mỉm cười, hên là anh đã nghe hắn nói rồi, chứ không với tần suất nói như này, có lẽ sẽ bị người ta coi là người câm thật.
Đây là lần đầu tiên Thời Niên ăn đồ đông lạnh kể từ khi chấp nhận cho Kiều Ngộ An đến biệt thự số 4, cũng không thể nói là không tiếp nhận được, dù sao một khoảng thời gian dài trước đó hắn cũng ăn như thế, nhưng rõ ràng đã ăn thật lâu cũng không cảm thấy gì, nhưng lần này lại cảm thấy khó nuốt nổi.
Tổng cộng mười lăm sủi cảo, Thời Niên gắp đi gắp lại cũng không biết chọn cái nào, dù sao cuối cùng cũng chỉ ăn một nửa.
Kiều Ngộ An chẳng kén chọn mà ăn hết phần của mình, lúc dọn chén đũa hỏi Thời Niên:
“Không ăn?”
Thời Niên liếc anh một cái rồi buông đũa, thật sự không ăn.
Kiều Ngộ An cũng không hỏi hắn nữa, trực tiếp bưng sủi cảo trở vào bếp, Thời Niên ngồi trong nhà ăn một lúc không biết đang suy nghĩ gì, sau đó đứng dậy đi ra phòng khách, lấy thuốc ra khỏi ngăn kéo ngoan ngoãn uống, lúc đang định lên lầu thì Kiều Ngộ An từ trong bếp đi ra: