Một bữa cơm chiều ăn thật lâu, sau khi ăn xong Nguỵ Vô Tiện lại cùng Lam Vong Cơ triền miên một trận, đợi đến khi Lam Vong Cơ rốt cuộc có thời gian đi cất hộp đựng thức ăn, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn sờ sờ lên môi mình, suy đoán ý tứ trong lời nói của Lam Vong Cơ.
Liên quan đến hắn, liên quan đến Lam Vân Hằng, nghĩ kỹ lại, chung quy đều xem như là khúc mắc ở trong lòng. Thỉnh thoảng Nguỵ Vô Tiện tự mình nhớ tới, hoặc có vài chuyện không hiểu sao lại mơ thấy, đều nghĩ lại mà hoảng sợ mất vài ngày, càng đừng nói tới Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ càng là một người như thế, khúc mắc cứ giữ trong lòng, y không nói ra, chỉ đợi thời gian mài mòn từng chút từng chút một.
Nhưng sự tồn tại của con người Nguỵ Vô Tiện, chính là giúp Lam Vong Cơ cởi bỏ khúc mắc.
Lam Vong Cơ quay lại, còn chưa tới giờ ngủ, Nguỵ Vô Tiện bất ngờ tắt đèn ở phòng trong. Màn đêm tăm tối, Lam Vong Cơ mơ hồ nhìn thấy bóng người nằm dựa trên giường, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, chỉ nhè nhẹ gõ vào cạnh tấm bình phong, đứng xa xa kêu: "Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện ở trên giường hô hấp đều đặn, không lên tiếng trả lời.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng bẻ một đoạn nến trên đế đèn, chuyển thành một đoạn nến cháy rời, đem ra thắp sáng phòng ngoài, đặt trên bàn. Có mấy chồng công việc do đệ tử trong tộc báo cáo, còn có nhật ký hành trình Lư Lăng mà Lam Vân Hằng đã làm xong, phía dưới cùng lại là một cuốn sách y, đoá hoa thược dược ép khô xưa nay vốn dùng để đánh dấu trang cũng kẹp trong này, trong cuốn sách đã hơi ố vàng thấp thoáng hiện ra một dòng.
Có lúc hỏi thân thể Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc ổn và không ổn, bản thân hắn cũng không phân biệt rõ cái nào là triệu chứng mà Khôn Trạch mang thai mới có, lại càng không nhớ rõ nhiều chi tiết lúc mang thai Lam Vân Hằng. Lam Vong Cơ đọc hai trang, khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn sang phòng bên trong ngăn cách bởi một tấm bình phong, rút ra một trang giấy khác ép lên hình vẽ trong sách, viết bổ sung ba chữ lên đó, "dễ ngủ sớm".
Không ngờ nét chữ cuối cùng còn chưa viết xong, bên trong phòng đột nhiên có tiếng quần áo sột soạt. Còn chưa đợi y lên tiếng, tự Nguỵ Vô Tiện đã nói trước: "Nhị ca ca, sao ngươi vẫn chưa vào vậy?"
Không biết có phải vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn hay không, hắn nghe ra không có chút vẻ mệt mỏi nào. Lam Vong Cơ gấp sách lại, nói khá nhỏ: "Ngươi nghỉ ngơi trước, một lát ta vào ngay".
Không ngờ Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không tin, ngươi nhất định là muốn chờ ta ngủ, rồi đến bên giường nhìn ta, cũng không biết phải nhìn bao lâu. Nhìn tới nhìn lui, có cái gì hay để nhìn đâu".
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng trong giọng nói có vài phần vui vẻ. Lam Vong Cơ nghe ra được, không biết hắn lại định làm cái gì, chỉ đành cầm sách lên và đọc tiếp, đợi trò tiếp theo của Nguỵ Vô Tiện.
Ai dè Nguỵ Vô Tiện bên kia không nói gì nữa, thỉnh thoảng vang lên tiếng quần áo ma sát sột soạt, kèm theo tiếng chân mơ hồ nhè nhẹ, làm như Nguỵ Vô Tiện đi lòng vòng ở bên trong phòng.
Lúc này Lam Vong Cơ có chút không nắm bắt được hắn muốn làm gì, nghe Nguỵ Vô Tiện đi hai vòng, lên tiếng gọi: "Nguỵ Anh?"
Phòng trong dù sao cũng là chỗ ngủ, không gian cũng không quá rộng, Nguỵ Vô Tiện không trả lời, bước chân không nhanh không chậm, lại đi một vòng trước giường.
Lam Vong Cơ để bút xuống đứng dậy, đi vào trong phòng xem hắn.
Gian ngoài đốt một ngọn nến, ánh sáng ở xa không chiếu tới, sau tấm bình phong vẫn tối đen, chỉ có ánh trăng mờ ảo, đổ ụp xuống khiến làn da người nọ trắng nõn như tuyết. Nguỵ Vô Tiện đứng trước giường, mặc một cái áo rộng rãi nhưng không phải là áσ ɭóŧ, mà là tấm áo khoác thường ngày có vân văn mà Lam Vong Cơ đặt lên kệ trước đó. Đai lưng áo khoác chưa cột, thứ đập vào mắt Lam Vong Cơ đầu tiên là đôi chân đang đứng trước giường của Nguỵ Vô Tiện, hướng lên phía trên bắp chân thẳng tắp, đầu gối sát vào nhau, tất cả đều lộ ra qua vạt áo mở rộng.
Lại nhìn tiếp lên trên, ánh mắt Lam Vong Cơ không một tiếng động tối sầm xuống.
Đùi Nguỵ Vô Tiện vốn thon dài trơn bóng, mấy tháng gần đây đã qua giai đoạn nhìn thứ gì cũng buồn nôn, hình như lại nuôi béo lên được một chút, càng hiện ra làn da chắc khoẻ, khiến người ta nghĩ xa xôi rằng ngón tay nhéo vào đó có thể để lại dấu vết. Hắn đã mặc áo khoác của Lam Vong Cơ cho y xem, đương nhiên những chỗ nào nên thấy đều sẽ để lộ hết ra, tầm mắt theo khe đùi nhìn lên, tính khí ở bẹn đang trong tình trạng hơi ngẩng đầu, lấp ló trong bóng tối của vạt áo.
Lam Vong Cơ khẽ nâng mắt lên. Một bóng mờ du͙© vọиɠ giấu giữa hai chân, nhưng không thể che giấu được vòng bụng tròn lộ ra sáng rực. Thân hình Nguỵ Vô Tiện vốn vô cùng mượt mà mơn mởn, lúc này bụng nhô ra khỏi vạt áo, không chút úp mở, lọt hết vào mắt Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện thấy y hồi lâu không nói gì, mắt cứ nhìn mình chằm chằm, cười hỏi: "Quả nhiên, Lam Nhị ca ca nói muốn đến xem ta, thật sự là đến xem nha".
Lại nói: "Xem lâu như vậy, là đẹp hay không đẹp, tốt xấu cũng nói một tiếng chứ".
Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Đẹp".
Nguỵ Vô Tiện không ngờ y đột nhiên thẳng thắn như vậy, vẫn còn hơi sửng sốt, Lam Vong Cơ đã tiến tới, hai tay khép lại vạt áo đang mở rộng ra của hắn.
Tất cả những lời nói trong cổ họng chưa kịp nói ra của Nguỵ Vô Tiện đều biến thành một tiếng cười: "Không phải chứ, Lam Nhị ca ca, lúc này ngươi còn muốn ta "mặc quần áo đàng hoàng" hay sao?"
Tuy nói như vậy, nhưng mặt khẽ ngước lên, là bộ dạng đòi hôn.
Lam Vong Cơ đưa tay nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôn xuống.
Đôi môi vừa nhẹ vừa mềm chạm vào một cái, ngay lập tức dây dưa khó chia lìa. Chiếc lưỡi mềm mại mang theo chút ướŧ áŧ quấn quýt, hôn đến nỗi trong cổ họng phát ra tiếng "ưm ưm", tay Lam Vong Cơ vòng sau eo Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng đẩy người nọ lên trên giường, hai chân tách ra, ngồi lên trên vùng thắt lưng của Lam Vong Cơ.
Trên vai hắn vẫn còn choàng chiếc áo khoác của Lam Vong Cơ, ánh trăng tô lên chỗ lõm ở xương quai xanh trở nên cực kỳ quyến rũ. Lam Vong Cơ không để cho hắn cảm lạnh, lại hơi khép vạt áo của áo choàng vào, đầu ngón tay có vết chai mỏng trượt dọc xuống theo làn da trước ngực Nguỵ Vô Tiện, trượt xuống tới đầu v* đã cứng lên bên dưới lớp vải khá mỏng, rồi không nhẹ không nặng nhéo một cái ở hạt đậu đỏ tròn vo ở nơi đó.
Nguỵ Vô Tiện khẽ "shhh" một tiếng, không giống bị đau, mà giống như cực kỳ hưởng thụ. Hai tay hắn vô cùng thuần thục cởϊ qυầи Lam Vong Cơ, nắm lấy tính khí đã cứng ngắc, cọ xát với hoa cúc của mình. Mới vừa rồi hắn đứng cạnh giường, hai chân không có gì che đậy, làn da vốn hơi lạnh, nhưng hoa cúc bên trong lại ướt nóng, qυყ đầυ thô to nhẹ nhàng cọ qua một cái, có thể cảm nhận được từng đợt thuỷ dịch tràn ra chầm chập từ bên trong đó, như thể dùng sức thêm một chút là có thể nuốt ngay vào.
Nguỵ Vô Tiện cẩn thận xoa nắn eo Lam Vong Cơ, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, mấy ngày nay, nó vừa động, ta liền cảm giác nó đè ta".
Lam Vong Cơ bị hắn cọ đến hô hấp ồ ồ lên, hai tay thò vào khe giữa vạt áo, áp lên da thịt Nguỵ Vô Tiện, hỏi: "Đè thế nào?"
Bàn tay mơn trớn bên hông, giống như yêu thích không nỡ rời tay đối với làn da càng ngày càng trắng mịn, dần dần tê ngứa lên. Tiếp tục đi xuống dưới, đặt lên bờ mông, Nguỵ Vô Tiện khẽ hít một hơi, hai đầu gối căng chặt, cắn môi nói: "Đè bên trong".
Nói xong, một tay chống lên vùng bụng rắn chắc của Lam Vong Cơ, tay kia cầm lấy tính khí đã vô cùng cứng, phía trên hơi trơn ướt, cọ cọ vài cái vào huyệt khẩu của mình, hơi hạ eo xuống, ngậm lấy phần đầu to lớn vào.
Hai tay Lam Vong Cơ bỗng nhiên tăng sức mạnh lên cánh mông hắn, các ngón tay bóp chỗ thịt mềm đến biến dạng. Trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện vô cùng nóng ướt, các nếp gấp của vách ruột ma sát dây dưa vào nhau, xoắn chặt lấy tính khí cứng ngắc, nhưng lại giống như cái miệng nhỏ nuốt vào vô cùng trân trọng, cùng với nhịp điệu ngồi xuống chậm rãi của hắn, tràn ngập bên trong đều là sự dính nhớp dâng trào.
Hai tay Lam Vong Cơ túm lấy hai bờ mông hắn, tính khí đi vào cơ thể Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng sâu, bị nuốt vào hơn phân nửa. Bên hông cổ Nguỵ Vô Tiện rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dù gì lúc ngồi xuống cũng cần phải dùng sức ở hai đầu gối, cảm nhận vật vừa cứng vừa nóng của Lam Vong Cơ nong ra bên trong cơ thể, gân máu nổi lên rõ ràng, ủi lên vách ruột non mềm khiến nó càng co lại sâu hơn, từng dòng thuỷ dịch chảy ra khỏi cơ thể, tưới lên đầu nấm tròn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lam Vong Cơ không kềm chế được phải rên nhẹ một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y, cắn môi mơ hồ nói: "Đè ta... cứ ham muốn".
Trong lúc nói chuyện, thắt lưng lên xuống một cái, tính khí giống như bị dũng đạo bao lấy hút vào, rồi từ từ thả lỏng ra. Thần sắc Lam Vong Cơ tối lại, tiếp đó đỉnh lên trên một cái, thấy Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ vì kɧoáı ©ảʍ do cú đỉnh nhẹ đó mang lại, mái tóc đen rũ xuống, lộ ra hầu kết mong manh quyến rũ.
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đừng dùng sức... ta nhẹ một chút".
Nói xong, hai tay siết chặt eo Nguỵ Vô Tiện, bắt đầu đâm vào trong cơ thể hắn.
Tư thế này vốn đi vào sâu hơn bình thường, Nguỵ Vô Tiện còn chưa nuốt hoàn toàn tính khí thô to vào, đã cảm thấy bị đâm tới tận nơi quan trọng, kɧoáı ©ảʍ lập tức bùng nổ khiến cả người bủn rủn, bên trong vừa trướng vừa tê, nhưng thoải mái cực kỳ. Hai chân hắn mở rộng ở trên người Lam Vong Cơ, nơi trơn ướt lầy lội giữa hai chân liếc mắt là thấy toàn bộ, tính khí đung đưa theo động tác đâm lên của Lam Vong Cơ, thỉnh thoảng phun ra một chút dịch thể, thấm đẫm phần thân trụ.
Thân thể Khôn Trạch trong thời gian mang thai vốn mẫn cảm, theo mấy tháng qua ngày càng trở nên mềm ướt hơn. Lam Vong Cơ ra vào một trận nơi huyệt đạo nóng rực hơn bình thường đó, chỉ cảm thấy bên trong Nguỵ Vô Tiện mυ'ŧ chặt lấy khiến da đầu y tê rần lên, ngón tay càng lúc càng bấm sâu vào da thịt trên mông Nguỵ Vô Tiện, động tác ra vào càng lúc càng nhanh.
Dũng đạo ướŧ áŧ kia thật sự rất trơn, Lam Vong Cơ không cần dùng sức, tính khí ngay lập tức đã bị Nguỵ Vô Tiện nuốt hết hoàn toàn vào trong cơ thể. Nơi mẫn cảm sớm bị khuấy đảo trở nên căng nóng tê dại, trải qua một lần đâm sâu đột ngột, tính khí Nguỵ Vô Tiện co giật mạnh, chợt phóng ra một dòng bạch trọc, nhỏ giọt trên cơ bụng Lam Vong Cơ.
Cùng lúc đó, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng đỡ cái bụng, rên nhẹ một tiếng.
Động tác Lam Vong Cơ đột nhiên dừng lại, bàn tay đổi sang để ngay bẹn Nguỵ Vô Tiện, vội vàng hỏi: "Nguỵ Anh, không sao chứ?"
Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện ngập nước, hai đầu gối miễn cưỡng xê dịch, khiến Lam Vong Cơ hơi rút ra khỏi cơ thể hắn một chút. Lam Vong Cơ nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy hắn, hai tay Nguỵ Vô Tiện vòng qua vai y, ghé vào tai y nhẹ giọng nói: "Việc lớn không xong, hiện giờ ta thật sự trở thành một nam tử yếu đuối rồi, chịu không nổi Hàm Quang Quân làm như vậy, Hàm Quang Quân nói xem chuyện này nên làm sao đây?"
Lam Vong Cơ ở trong cơ thể hắn cứng tựa sắt, hô hấp ồ ồ, định rút ra ngoài, không ngờ lại bị bên trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện hút chặt lại.
Lam Vong Cơ vội kêu lên: "Nguỵ Anh, không thể miễn cưỡng!"
Nguỵ Vô Tiện ngược lại dùng hết sức siết chặt bả vai Lam Vong Cơ hơn.
"Không sao". Hắn nói xong, cắn vào lỗ tai Lam Vong Cơ, cắn cho làn da hơi lành lạnh chỗ đó trở nên vừa ướt vừa nóng, tay Lam Vong Cơ để trên bẹn hắn, gần như phải dốc hết sức lực để kềm chế bản thân không nhéo bị thương Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi ở trên giường, ta tin ngươi".
Nói xong, vòng eo lại ra sức lên xuống, sau đó mυ'ŧ một cái thật mạnh chỗ qυყ đầυ. Hai tay Lam Vong Cơ nâng hắn, tính khí rời ra hơn phân nửa, lại nhẹ nhàng đâm vào, mang theo dòng nước lấp loáng nhỏ giọt theo đùi Nguỵ Vô Tiện, nếp gấp ở huyệt khẩu có chút sưng đỏ nuốt vào, xung quanh nổi lên một vòng sủi bọt.
Y làm càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa Nguỵ Vô Tiện lêи đỉиɦ, tính khí kẹp giữa hai người, bạch trọc phun đến rối tinh rối mù. Lam Vong Cơ vẫn đưa đẩy nhẹ nhàng trong cơ thể hắn, Nguỵ Vô Tiện dùng hết sức kẹp chặt y lại, kẹp như thế hai ba lần, hô hấp Lam Vong Cơ càng lúc càng dồn dập, vai lưng căng cứng thành đường cong cơ bắp, cuối cùng phóng thích trong hoa cúc của hắn.
Nguỵ Vô Tiện sức cùng lực kiệt nằm đè lên người y: "Nhưng mà tóm được ngươi rồi – Không cho phép đi mất, không cho phép bỏ chạy".
Lam Vong Cơ để hắn nằm trên người mình, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng kéo lên tấm áo khoác trước sau chưa từng rơi xuống trên người hắn, giọng nói vô cùng từ tính dán vào tai Nguỵ Vô Tiện, dường như có chút không còn cách nào, lại có chút dung túng nói: "Được".