[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

Chương 16-12: Phiên ngoại 6: Thuỷ hoa 04 - b (H)

Chạng vạng hôm kia Lam Vong Cơ mới về. Ánh hoàng hôn chiếu những mảng màu rực rỡ nồng đậm lên dãy tường trắng của Vân Thâm Bất Tri Xứ, khi y đến Tĩnh Thất Nguỵ Vô Tiện đang ngủ, nửa khuôn mặt bị che khuất trong ráng chiều màu cam đỏ, tiếng hít thở nhẹ kéo dài, sắc mặt cũng hiện ra vẻ an bình.

Khi y ở bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện mặc dù không tới nỗi mỗi ngày viết cho y một lá thư, nhưng có chuyện gì xảy ra đều viết cho Lam Vong Cơ xem, trong đó nói nhiều nhất là Lam Vân Hằng trông coi hắn chặt chẽ như thế nào, uống trà không thể quá lạnh, nằm dài trên bàn không thể quá lâu, ăn uống càng là thanh đạm vô cùng. Nguỵ Vô Tiện nửa thật nửa giả oán giận, chữ viết gần như bay lên dưới ngòi bút, đến khi Lam Vong Cơ đọc, chỉ có thể đọc hiểu được hơn phân nửa, non phân nửa còn lại đành phải dựa vào suy đoán.

Trong đó có một điểm, hắn chưa từng viết, nhưng Lam Vong Cơ biết – nếu Nguỵ Vô Tiện ngủ, cho dù là ngủ đến khi nào, Lam Vân Hằng chắc chắn sẽ không đánh thức hắn dậy.

Lam Vong Cơ ở trước giường cúi người, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng gọi: "Nguỵ Anh?"

Nguỵ Vô Tiện mơ màng cọ cọ vào lòng bàn tay y, trong họng phát ra tiếng rầm rì nho nhỏ, cũng không mở mắt.

Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, nói: "Chiều tà rồi, nên thức dậy".

Hồi lâu, mắt Nguỵ Vô Tiện lần này mới hé ra một đường, lại bị nắng chiều chói vào phải nheo mắt lại. Lam Vong Cơ đưa tay nhẹ nhàng che trên mắt hắn, Nguỵ Vô Tiện siết mạnh lấy tay y, mắt nhập nhèm khẽ nói: "..... Lam Trạm? Ta không phải đang nằm mơ chứ...."

Lam Vong Cơ nói từng chữ một: "Không phải".

Nguỵ Vô Tiện mở bừng mắt.

Cái gọi là "nhớ nhung", bình thường vẫn là sóng ngầm dâng trào, lúc này đột nhiên long trời lở đất ập tới trong huyết mạch. Nguỵ Vô Tiện đưa tay về phía Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ kéo hắn dậy, lập tức cùng y môi lưỡi quấn quýt.

Bàn tay ấm áp của y để lên sau cổ Nguỵ Vô Tiện, ngón cái liên tục mơn trớn gáy hắn, cảm nhận nhịp đập mơ hồ dưới mạch máu. Nguỵ Vô Tiện hôn xong một trận, mới thở hào hển tách ra một chút, nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: "Lam Nhị ca ca, ta rất nhớ ngươi đó".

Bàn tay Lam Vong Cơ để sau gáy hắn siết thật chặt, nói: "Ta cũng vậy".

Nguỵ Vô Tiện rúc vào lòng ngực Lam Vong Cơ, cánh tay Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, hồi lâu, cúi đầu trịnh trọng hôn một cái lên mái tóc Nguỵ Vô Tiện, rồi lại hôn một cái ở thái dương.

Tối đó Nguỵ Vô Tiện đang tắm rửa trong Tĩnh Thất, trước tiên mái tóc được Lam Vong Cơ chậm rãi gội sạch, sau đó dùng tấm khăn mềm lau gần khô. Hắn "rào" một tiếng đứng lên khỏi thùng tắm, Lam Vong Cơ vốn định lau nước trên vai hắn, tay vừa nâng lên, lại chợt khựng lại một chút.

Nguỵ Vô Tiện biết còn cố hỏi: "Lam Nhị ca ca, ngươi đang nhìn cái gì?"

Thời tiết ấm dần, làn da hắn bị hơi nước hun nóng thành một lớp ửng đỏ gần như mong manh, giọt nước chảy từ đầu vai xuống ngực, dưới ánh đèn hoá thành vẻ quyến rũ ướŧ áŧ. Lúc Lam Vong Cơ đi, thân hình của hắn vẫn chưa thay đổi quá nhiều, nhìn như hơi mập ra một chút mà không cảm nhận rõ, hiện giờ độ cong trước bụng đã phồng lên rất rõ ràng, giọt nước chảy tới chỗ đó cũng đổi hướng, chậm rãi men qua bên cạnh trượt xuống.

Lông mi Lam Vong Cơ khẽ run rẩy một chút, bị ánh sáng yếu ớt chiếu ra một bóng mờ dưới mắt. Y nhẹ nhàng lau sạch nước trên đầu vai Nguỵ Vô Tiện, một tay để lên bên sườn Nguỵ Vô Tiện, rồi hơi khàn giọng mở miệng nói: "Gầy rồi".

Nguỵ Vô Tiện bật cười: "Ai biểu ngươi nhìn chỗ này..... ưm!"

Lam Vong Cơ hôn hắn.

Nụ hôn đó giữ lấy hơi ẩm trên bờ môi, sau đó từ chóp môi hướng xuống dưới, đến hàm dưới, đến hầu kết, đến ngực, tiếp tục xuống nữa. Lam Vong Cơ cúi người, dọc theo con đường đã hiện rõ đó, đánh dấu khắp lượt bằng những nụ hôn tinh tế dày đặc lên trên vòng cung của một sinh mệnh mới, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ qua, cuối cùng đặt một nụ hôn đủ dài lâu, đủ thân mật lên trên rốn.

Sau đó Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở to hai mắt.

"Ồ, đây là biết phụ thân tới nè," Nguỵ Vô Tiện cười thật là vui vẻ, ngón tay lại cọ cọ lên làn da chỗ đó, lại chớp chớp mắt nhìn Lam Vong Cơ, "Đá ngươi một cái".

Hắn lại bị Lam Vong Cơ hôn lên.

Làn da Nguỵ Vô Tiện lúc này càng lúc càng trơn láng, cộng thêm mới vừa rồi ngâm trong nước thật ấm áp, giống như chạm nhẹ một cái cũng sẽ để lại dấu vết. Bàn tay Lam Vong Cơ lưu luyến để lên eo hắn, lúc thì vuốt ve, lúc lại nhéo thật nhẹ, ngón tay hơi ấn vào làn da, như thể thật sự muốn bổ sung cho những trống vắng của mấy tháng qua. Đầu ngón tay khảy dây đàn kia bỗng nhiên trượt dọc theo đường lõm mê người sau lưng đi xuống, hơi dùng sức véo vào thịt đùi, thân hình Nguỵ Vô Tiện run lên, nghe thấy Lam Vong Cơ kề sát vào tai hắn nói: "Chỗ này, mập ra".

Hơi thở vừa nóng bỏng vừa tê rần phất qua lỗ tai, Nguỵ Vô Tiện nhột, nhưng lại gần như đứng không vững, hai tay túm lấy vạt áo Lam Vong Cơ, chóp mũi cọ qua gò má Lam Vong Cơ, không kềm chế được tiếng thở dốc vừa nặng nề vừa sâu. Lam Vong Cơ cởϊ áσ khoác của mình, bọc lấy người nọ, rồi cong đầu gối, bế Nguỵ Vô Tiện lên giường.

Nguỵ Vô Tiện một tay vòng sau cổ Lam Vong Cơ, tay kia thì cầm tay Lam Vong Cơ đưa xuống giữa hai chân. Lối vào bí ẩn giữa hai chân đã tràn chút nước ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa chỗ đó, dễ dàng đưa vào một ngón tay. Trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện vừa ướt vừa nóng, huyệt khẩu giống như một cái miệng nhỏ xinh non mềm, mυ'ŧ nuốt lấy ngón tay Lam Vong Cơ. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đảo một cái trong đó, Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ, phát ra tiếng rêи ɾỉ ngân nga lại dính người.

Áo khoác kia vốn bọc lấy người hắn không được chặt, lúc này vạt áo hở rộng, khiến thân thể Nguỵ Vô Tiện lộ hết ra ngoài. Mái tóc còn ẩm tản ra trên gối, sợi tóc mang chút trơn mượt, Lam Vong Cơ cúi đầu hôn vào gáy hắn, ngửi thấy một mùi rượu xông lên, mới đầu thấy mát lạnh, sau đó lại say lòng người, dường như kỳ mưa móc của Nguỵ Vô Tiện lại đến theo hạn kỳ, ngay cả dịch thể trào ra từ trong người cũng đặc biệt trơn ướt, bị một ngón tay khuấy đảo, cứ thế chảy dọc theo khớp ngón tay xuống, mang theo một chút dính nhớp óng ánh, chậm rãi chảy vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ.

Tay kia của Lam Vong Cơ thì xoa nắn bắp đùi Nguỵ Vô Tiện, xoa đến mức làn da vốn ửng hồng trong cơn du͙© vọиɠ dâng trào càng thêm nóng rực, chẳng mấy chốc cũng đυ.ng phải sự ướŧ áŧ nhỏ giọt tí tách giữa kẽ mông. Nguỵ Vô Tiện ngửa mặt ở trên giường, đôi mắt khép hờ, hàm răng khẽ cắn vào cánh môi, thở hổn hển nhè nhẹ, ngay cả cái bụng hở ra phía trước cũng rung rung theo.

Đến khi ngón tay thứ hai cũng được nhét vào, mềm nhẹ khuấy đảo trong huyệt đạo nóng bỏng, Nguỵ Vô Tiện gấp không chờ nổi ngẩng mặt đòi hôn, rồi rầm rì trên đôi môi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm... ngươi, ngươi vào đi... ta rất nhớ ngươi...."

Lam Vong Cơ hôn hắn, lập tức hô hấp dồn dập thêm mấy phần, lát sau mới hôn nhẹ lên môi dưới của Nguỵ Vô Tiện nói: "Không thể miễn cưỡng".

Các ngón tay trong dũng đạo bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm vô cùng nhiệt tình mυ'ŧ vào, nhẹ nhàng xoa ấn lên chỗ mẫn cảm. Hai chân Nguỵ Vô Tiện giang rộng ra, hơi thở càng lúc càng nóng rực, phà hết lên môi Lam Vong Cơ, đồng thời thấp giọng nói: "Không miễn cưỡng... Nhị ca ca, ô.... Bên trong ta, muốn...."

Chắc là lâu rồi hắn không gặp Lam Vong Cơ, mang ra hết những quấn quýt thương nhớ không có chỗ xả trong cả tháng qua, vừa cọ lên môi Lam Vong Cơ, vừa lấy tay cởϊ qυầи áo Lam Vong Cơ. Tính khí cực to đã cứng ngắc từ lâu, tiết khố vừa cởi ra đã vội không chịu nổi mà nhảy ra, bị lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện bao bọc lấy, cảm thấy mỹ mãn và bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Tính khí nặng trịch trong lòng bàn tay, phần đầu hơi cong đã rỉ ra không ít dịch trong, Nguỵ Vô Tiện ngựa quen đường cũ nương theo sự trơn ướt mà tuốt lộng phần thân, lòng bàn tay mềm mại cọ một vòng quay chỗ mẫn cảm nhất bên dưới qυყ đầυ cứng ngắc, thỉnh thoảng dùng ngón cái lướt nhẹ qua khe rãnh ở trên đầu. Nhịp thở Lam Vong Cơ cũng gấp gáp theo, ngón tay bấm sâu vào bẹn Nguỵ Vô Tiện, mặc dù đã cực lực kềm chế, vẫn không tránh khỏi ấn ra từng vết đỏ. Nguỵ Vô Tiện lại không nhẹ không nặng ấn một cái lên chỗ miệng nhỏ đang chảy dịch trong ra, đôi vai Lam Vong Cơ run rẩy kịch liệt trong lặng lẽ, chợt cúi đầu, cắn một cái dưới hầu kết Nguỵ Vô Tiện, để lại một vòng dấu răng chỉnh tề trên làn da trắng nõn hơi rịn mồ hôi.

"Đến nào, Nhị ca ca," Nguỵ Vô Tiện hơi đau, nhưng đôi mắt cười tươi, ngửa mặt liếʍ vành tai nóng bỏng của Lam Vong Cơ, "Ở bên trong ta thoải mái như thế nào, không phải ngươi đã quên hết rồi chứ...."

Màu mắt Lam Vong Cơ tối lại, nói ngay: "Sao có thể".

Lúc Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng, Lam Vong Cơ đã nâng eo hắn lên, qυყ đầυ của tính khí ngẩng cao hiên ngang đâm vào cái miệng nhỏ mềm mại đang khép mở không ngừng để cầu hoan kia.

Tiếng rêи ɾỉ của Nguỵ Vô Tiện đột nhiên vυ't cao, âm cuối còn không ngăn được chút run rẩy, tăng thêm vài phần ý vị quyến rũ.

Hạ thể Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện nóng bỏng ngậm lấy, từ từ đưa vào từng chút, lập tức bị mυ'ŧ vào một cách nóng bỏng trơn ướt. Vách ruột nhiệt tình cắn chặt phần qυყ đầυ mẫn cảm, giống như chỉ đợi được thao lộng mạnh mẽ một phen, cánh tay Lam Vong Cơ chống ở hai bên hông Nguỵ Vô Tiện gần như căng cứng nổi gân lên, cố gắng kềm chế ham muốn được chôn vùi hoàn toàn vào thân thể đối phương của bản thân. Y cúi đầu hôn lên môi Nguỵ Vô Tiện, khàn giọng hỏi: "Vẫn ổn?"

"Ừ a... vẫn ổn... Nhị ca ca," Nguỵ Vô Tiện rêи ɾỉ, hai chân gần như vô thức mở rộng ra, "Nhị ca ca, muốn nữa..."

Hắn hoàn toàn không biết tư thái hiện giờ của mình mê người như thế nào, từ hai gò má đến cổ đều ửng đỏ màu sắc du͙© vọиɠ, đuôi mắt hơi ngân ngấn nước, thấm ướt hàng mi, ngay cả trên môi cũng lấp loáng vài ánh nước. Hai điểm trước ngực không biết là do ngâm trong nước ấm, hay là một tháng qua thân thể biến đổi, quầng đỏ thẫm làm như lớn ra một chút, dưới cơn động tình đầu v* lại cứng ngắc thành hai viên nhỏ xinh.

Lam Vong Cơ không dám nghiền mài người trên giường kia quá mức dữ dội giống như trước đây, đành lấy cánh tay nâng đầu gối hắn lên. Tính khí ra vào mấy cái trong dũng đạo trơn ướt, Nguỵ Vô Tiện bị kɧoáı ©ảʍ tới đột ngột kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hai mắt mê man, rêи ɾỉ thành tiếng, các khớp ngón tay thon dài túm chặt chăn đệm dưới người, tay kia theo bản năng áp lên bụng dưới.

Lam Vong Cơ thấy bộ dạng không có chút nào không ổn của hắn, tính khí rút ra chỉ còn phần đầu nằm bên trong, huyệt khẩu non mềm bị nong ra gần như trơn nhẵn, hơi run rẩy. Y nhẹ nhàng cọ vài cái ở đó, Nguỵ Vô Tiện rêи ɾỉ càng lúc càng lớn tiếng, Lam Vong Cơ lập tức thao lộng, mặc dù vào không sâu, nhưng sức lực cũng vừa đủ. Qυყ đầυ tròn xoe hơi cong lên cọ qua nhiều nơi mẫn cảm, đánh vào nơi mẫn cảm nhất khiến Nguỵ Vô Tiện thoáng thất thần.

Ngón chân Nguỵ Vô Tiện lơ lửng giữa không trung cuộn chặt lại, thất thanh kêu lên: "A....! Lam, Lam Trạm....!"

Lam Vong Cơ đưa đẩy vừa nhanh vừa mạnh, kɧoáı ©ảʍ nhất thời khiến nửa người Nguỵ Vô Tiện tê dại, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng sắp thành tiếng nức nở. Cảm giác căng trướng cuồn cuộn dâng trào ở nơi liên tục bị tính khí va đập, giống như trong cơ thể sinh ra dòng điện ngọt ngào, khớp ngón tay túm chăn đệm của Nguỵ Vô Tiện càng trắng bệch, nhưng mở miệng là: "Lam... Lam Trạm... Nhị ca ca... Ưm a! Sâu, sâu thêm một chút...."

Hô hấp Lam Vong Cơ nặng nề hơn, đột nhiên bấu vào bắp đùi hắn, ngón tay ấn sâu vào phần thịt non mềm giữa hai chân, làm cho Nguỵ Vô Tiện phải thét lên hoảng hốt. Tiếng thở dốc gần trong gang tấc trầm thấp đến doạ người, Nguỵ Vô Tiện hơi mở to mắt, nhìn thấy một giọt mồ hôi chảy xuống cằm Lam Vong Cơ, theo sự nhập nhô kịch liệt của thắt lưng, rơi lên cái bụng nhô lên phía trước kia, nóng đến mức hai má Nguỵ Vô Tiện sắp bị thiêu cháy.

Lam Vong Cơ rít lên: "Không thể sâu hơn".

Âm thanh đó dường như nóng hơn cả giọt mồ hôi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da đầu Nguỵ Vô Tiện run lên như bị điện giật, tính khí đứng thẳng đã lâu không nhịn được run rẩy, suýt nữa bắn ra. Toàn thân Nguỵ Vô Tiện không kềm chế được mà phát run lên, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy, nước mắt không kềm được chảy xuống theo khoé mắt, mở miệng thật sự mang theo tiếng nức nở: "Muốn, Nhị ca ca.... Ô... Ưm a! Muốn ngươi...... Phu, phu quân.....!"

Hô hấp Lam Vong Cơ ngừng lại, một cú đưa đẩy đột ngột khiến Nguỵ Vô Tiện bật rên lên một tiếng. Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp mở to mắt nhìn kỹ y, thì đột nhiên cảm thấy khuỷu tay Lam Vong Cơ buông lỏng, hai chân được đặt lại xuống giường, thân hình Lam Vong Cơ ngay sau đó phủ lên, lật sấp người hắn ở trên giường.

Lam Vong Cơ vừa thở hổn hển gặm cắn chỗ vai phía sau gáy hắn, vừa đưa tay vòng qua trước người hắn. Tính khí thô to ướt đẫm nước ở trong hậu huyệt, cọ xát mấy cái ở ngay kẽ mông cũng đang trơn ướt đến rối tinh rối mù như thế, sau đó lại đưa vào huyệt khẩu bị căng ra đến mức nhất thời không thể khép lại, lập tức đâm vào vừa sâu vừa sướиɠ.

"Ô a!..... Lam Trạm!!"

Nguỵ Vô Tiện bị đâm chọc tới mức đầu óc choáng váng, tính khí không nhịn được nảy lên, phun ra một dòng chất lỏng màu trắng. Hắn chụp lấy bàn tay Lam Vong Cơ đang phủ trên bụng hắn, móng tay đã cắt tỉa gọn gàng gần như cào ra vết trầy trên mu bàn tay Lam Vong Cơ. Dư âm cao trào đang sôi sục trong cơ thể, sâu bên trong dũng đạo co rút không ngừng, làm như chịu không nổi sự thao lộng đột ngột, trải qua một trận hoảng hốt muốn thít chặt lại, sau đó từng đợt từng đợt dịch thể nóng hổi trào ra, ngậm chặt tính khí, vừa ướŧ áŧ vừa tham lam mυ'ŧ giữ lấy.

Độ nóng của dòng dịch thể liên tục tưới lên qυყ đầυ, Lam Vong Cơ bị nhiệt độ nóng rực kia siết chặt đến mức gần như không thở nổi, ra sức thở hổn hển nặng nề vài nhịp, rồi ghé vào tai Nguỵ Vô Tiện nói: "Mới vừa rồi... ngươi nói gì?"

Nguỵ Vô Tiện bị y đâm sâu hết lần này đến lần khác, trên mặt lúc là mồ hôi, lúc lại là nước mắt chảy xuống, cả thân mình đều ướt sũng, nhưng ngược lại thần sắc lại vô cùng hưởng thụ thoả mãn.

Hắn thầm thì mang theo chút khàn khàn: "Phu quân... Lam Trạm, Nhị ca ca....Phu quân.... Sâu quá! Ta..... A......!"

Lam Vong Cơ hôn mạnh lên sau cổ hắn, sắp sửa mυ'ŧ hỏng cả tuyến thể đang toả ra mùi hương lan tràn, cánh tay giữ chặt Nguỵ Vô Tiện ở trên giường, bám vào chút lý trí cuối cùng, thao lộng có chút dữ dội bên trong cơ thể hắn.

Nguỵ Vô Tiện bị làm đến nỗi cả người phát run. Tính khí Lam Vong Cơ mặc dù không đi vào đến nơi sâu nhất, nhưng lần lượt đâm vào rút ra, căng hậu huyệt ra đến tối đa, huyệt khẩu sớm đã bị thao đến sủi bọt xung quanh, một vòng thịt non mềm cũng dường như tới cực hạn, ướt nhẹp sưng đỏ không chịu nổi. Kɧoáı ©ảʍ không hề giảm, ngược lại còn tăng, đầu v* trước ngực càng lúc càng cứng, lại bị ngón tay Lam Vong Cơ mạnh mẽ vân vê, đầu ngón tay khi thì nhéo một viên cứng ngắc, khi thì xoa ấn quầng đỏ mềm mại nở rộng bên dưới.

Nguỵ Vô Tiện không nhịn được run rẩy trong khuỷu tay Lam Vong Cơ, ngay cả tính khí cũng nửa cứng nửa mềm trào ra dịch thể, thỉnh thoảng trượt xuống một dòng bạch trọc. Hiện giờ hắn vốn không ở trong trạng thái bình thường, Lam Vong Cơ không dám dùng hết mười phần sức lực để làm hắn, nhưng hắn bị Lam Vong Cơ thao đến mức gần như kiệt sức, kɧoáı ©ảʍ đạt đỉnh, khiến cho hắn sắp ngất xỉu, trong tiếng ra vào "phập phập" liên tiếp không ngừng.

Cố tình đợi đến khi tính khí của Lam Vong Cơ nảy lên run rẩy trong cơ thể hắn, hắn không biết lấy đâu ra sức lực, bắt đầu liều mạng chui rúc vào vòng tay y. Cái miệng nhỏ vốn bị thao lộng đến mềm nhũn liên tục mυ'ŧ giữ tính khí của Lam Vong Cơ, vách ruột co thắt không kềm chế được, đã vậy lại cắn rất chặt, không cho tính khí có chút cơ hội nào rút ra ngoài.

Lam Vong Cơ bị hắn mυ'ŧ lấy đến nỗi lý trí sắp sửa không còn, cơ vai cơ lưng căng chặt thành những đường nét như điêu khắc, giọng nói cố hết sức kềm chế: "Nguỵ Anh....!"

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại hôn y, dùng nụ hôn này để đáp lại.

Cuối cùng tính khí hung hăng đưa đẩy vài cái trong cơ thể, cùng với tiếng hít không khí liên tục của Nguỵ Vô Tiện, phóng thích trong dũng đạo trơn ướt. Lam Vong Cơ vùi đầu vào sau cổ Nguỵ Vô Tiện, không nhịn được hôn lên sau tai hắn, bàn tay áp sát lên bụng dưới Nguỵ Vô Tiện.

Hồi lâu, rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện hồi phục tinh thần, đầu gác lên đầu Lam Vong Cơ, rồi đưa tay phủ lên bàn tay Lam Vong Cơ.

Hắn nhỏ giọng nói: "Nhị ca ca... Nếu không phải hiện giờ đã có đứa bé, chiếm mất chỗ rồi, thì ta phải bị ngươi làm ra một sinh mệnh nữa rồi...."

Lam Vong Cơ hôn hắn rất nhiều, rồi hỏi: "Có gì không ổn không?"

Nguỵ Vô Tiện lùi thân mình lại, đầu kê lên ngực Lam Vong Cơ, nói: "..... Chịu được".

Cánh tay Lam Vong Cơ hơi cứng lại, Nguỵ Vô Tiện gần như cảm thấy y lại vừa cứng lên trong cơ thể mình, nhưng cuối cùng tính khí "ọc" một tiếng trượt ra khỏi huyệt khẩu, kéo theo nước nôi đầm đìa cùng một ít bạch trọc.

Nguỵ Vô Tiện ở trên giường không có sức nhúc nhích, để mặc Lam Vong Cơ ôm hắn lên, một lần nữa mang hắn đi tắm. Tay hắn vẫn đang nắm chặt các ngón tay Lam Vong Cơ, đốt ngón tay chậm rãi cọ qua lớp chai mỏng trên đầu ngón tay Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ đứng dậy, giống như sắp ẵm hắn, nhưng lập tức quay người, hôn mạnh một cái lên vùng bụng nhô lên của Nguỵ Vô Tiện.